“... Văn Tài huynh…”
Nàng dịu dàng gọi một tiếng, khiến trái tim Mã Văn Tài run lên. Mà Lương Nguyệt nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, thấy Mã Văn Tài gầy đi không ít. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cằm mọc đầy râu ria xanh xao, người luôn gọn gàng ngăn nắp như hắn, ngay cả mũ quan cũng chưa kịp đội ngay ngắn…
“Xin lỗi.” Lương Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, thế mà… thế mà lại không kiềm được rơi nước mắt.
Mã Văn Tài trong lòng thắt lại, sờ lên tay Lương Nguyệt, nói: “… Hôm đó ta không nên cứu Chúc Anh Đài trước.”
Lúc này, Lương Nguyệt mới nghi hoặc trong lòng, nàng hỏi: “Văn Tài huynh, sao huynh cũng ở đây?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây