Lương Nguyệt cứng đờ da mặt, nhếch môi, cười so với khóc còn khó coi hơn: “… Cảm ơn.”
Diệp Thiên Mạch khẽ ho khan một tiếng, nói: “Ngươi biết ta nói thật lòng mà. Bất quá người cách vách có phải là người quen của ngươi hay không vẫn chưa biết. A Nguyệt…”
Diệp Thiên Mạch đang nói, liền nghe thấy cách vách lại phát ra một tiếng động. Tiếng động kia từ xa đến gần, Diệp Thiên Mạch vội vàng đi mở cửa. Không nghĩ tới vừa mở cửa, đã thấy một nam tử chống cây đào lao tới. Nhìn thấy Diệp Thiên Mạch, nam tử kia sửng sốt, sau đó mở miệng hỏi: “Tiểu Việt đâu?!”
Tiểu Việt? Diệp Thiên Mạch sửng sốt, sau đó phản ứng lại là tìm A Nguyệt. Vì vậy, nàng theo bản năng chỉ vào trong phòng.
Nam tử lập tức chống gậy, động tác lại nhanh chóng xông vào trong phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây