Hắn đứng trước giường nàng một lúc, đôi môi mấp máy, nhưng lại không nói ra những lời trong lòng: Nàng thật sự muốn phân cao thấp với ta sao?
Vì sao phải như vậy? Hay là, trong mắt nàng, ta vĩnh viễn cũng không bằng Lương Sơn Bá, tên đạo đức giả kia?
Hay là, Tuân Cự Bá?
Một lúc lâu sau, Mã Văn Tài khom người xuống, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Lương Nguyệt, hơi thở ấm áp phả vào mặt Lương Nguyệt, hắn lẩm bẩm, như đang gọi Lương Nguyệt, lại như đang tự nói với chính mình: “... Lương Nguyệt... Lương Nguyệt... Lương Nguyệt...”
Lương Nguyệt nghe thấy tiếng hắn đi ra gian ngoài nghỉ ngơi, chỉ có thể cố gắng đè nén sự rung động trong lòng...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây