Nàng lau mồ hôi lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ rồi, thì ra chỉ là một giấc mơ...
Phù.
Lương Nguyệt nhìn sang gian ngoài, thấy Mã Văn Tài đang thức dậy mặc quần áo. Chắc là tối qua ngủ không ngon, sáng sớm tinh mơ sắc mặt đã khó coi rồi.
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi giấc mơ, Lương Nguyệt liếc mắt nhìn cây cung, túi tên của hắn, sau đó là thân hình cường tráng của hắn... Sao nàng lại cảm thấy cuộc sống này thật ảm đạm thế này? Võ lực của hai người căn bản không cùng một đẳng cấp! Nàng hoàn toàn không đánh lại tên này!
Cả ngày hôm đó, Lương Nguyệt đều mang tâm sự nặng trĩu, trong lòng rối bời. Nàng vội vàng đưa sách đã sao chép xong cho sơn trưởng, sau đó liền trở về phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây