Thế là, Mã Văn Tài và đám người của hắn đi đến sân chơi đá cầu. Còn Lương Sơn Bá thì nói là hắn phát hiện một con suối ở núi sau, có thể dẫn nước về thư viện bằng một số dụng cụ, như vậy mọi người sẽ thuận tiện hơn trong việc sinh hoạt!
Trong lòng Lương Nguyệt cũng rất tò mò, nhưng vì phải cố gắng kiếm tiền, nên đã không đi theo.
Sao chép sách mất rất nhiều thời gian. Đợi đến khi sao chép xong chồng giấy dày cộp trên bàn, thì trời cũng sắp tối. Sách phần lớn là những cuốn cần dùng cho việc học, nhưng cũng có một số ít rất ít khi dùng đến, chỉ vì bị ẩm mốc, nên phải sao chép lại, ví dụ như “Kinh Thi”, “Hoàng Đế Nội Kinh”...
Nàng đứng dậy duỗi lưng, sau đó mở cửa sổ, đứng bên cửa sổ một lúc.
Không lâu sau, Tuân Cự Bá đến tìm nàng, hỏi nàng có dây thừng nào không dùng đến không. Lương Nguyệt thắc mắc không biết hắn muốn tìm dây thừng để làm gì, Tuân Cự Bá bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lương Nguyệt nghe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây