Còn Mã Văn Tài lại nhìn thấy một tấm gỗ trên mặt đất – nói chính xác, là “bia mộ” được viết “Trưởng huynh Lương Việt chi mộ”.
Lúc Mã Văn Tài đến, Lương Nguyệt đã sớm liệu được thân phận của mình không giấu được nữa.
Khoảnh khắc đó, cũng không biết là tâm trạng gì, rối rắm, sợ hãi, cuối cùng lại là giải thoát.
Khóe miệng Mã Văn Tài khẽ nhếch lên, hơi nâng cằm Lương Nguyệt lên, nói: “Lương tiểu muội, giấy không gói được lửa đâu.”
Cơ thể Lương Nguyệt lại mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, cúi đầu xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây