“Chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân. Nếu không dã thú trên núi ngửi thấy mùi máu tanh, sẽ tìm đến.”
Lương Nguyệt gật đầu nói: “Văn Tài huynh, ta biết gần đây có một ngôi miếu hoang. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi được không?”
Mã Văn Tài nhướng mày, nói: “Ngươi từng đến đây sao? Vừa rồi còn đang nhìn ngó.”
Lương Nguyệt gật đầu, không nói gì, một tay kéo vạt áo Mã Văn Tài đi về phía ngôi miếu hoang.
Ngôi miếu hoang cũng không xa lắm, hơn nữa phương hướng của Lương Nguyệt rất tốt, ban đêm tối đen như mực cũng không bị lạc đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây