Đáng lẽ là có thể…
Thôi được, bị Chúc Anh Đài trách cứ một trận, nàng cảm thấy mình cũng không hiểu gì nữa rồi.
Lương Nguyệt ngơ ngác suy nghĩ, tay bị Mã Văn Tài nắm chặt, Lương Sơn Bá phía sau gọi mấy tiếng, nàng cũng không có tâm trạng để ý tới.
Đi được một lúc, xung quanh đều tối om, bỗng nhiên Mã Văn Tài dừng bước, dùng cung tên chỉ vào thứ gì đó trên mặt đất, nói: “Đây không phải là bọc hành lý của ngươi và Lương Sơn Bá sao? Tiểu Việt, thứ này là cái gì?”
Lương Nguyệt ngây ngốc nhìn thứ Mã Văn Tài nhặt lên – đai nguyệt sự chưa dùng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây