Chu Lương Tài tự cho rằng mình rất có nhãn lực, hoàn toàn không biết hành động của mình kỳ quặc như thế nào.
Trên đầu Kỷ Hoằng Tu xuất hiện đầy vạch đen: “Thứ này tốt hơn hết ông vẫn nên giữ lại cho riêng mình, tự mình tiêu thì hơn...”
Chu Lương Tài gấp đến độ khóe miệng muốn xì khói: “Vậy thì xấu hổ quá, tôi không thể để cậu giúp không công được.”
“Giúp đỡ người khác là chuyện nên làm, không sao, không sao...” Đôi mắt phượng hoàng của Kỷ Hoằng Tu trợn ngược lên, một ngàn con dê trong lòng đang điên cuồng nhảy nhót.
Hôm nay, xem như anh đã được mở mang tầm mắt về thế giới này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây