Tiểu Hắc nhếch râu, kiêu ngạo mà nói: “Còn không phải là đã vượt qua sao, tối hôm qua có hai lệ quỷ mới tân hôn tới, suýt chút nữa dọa chết lão nhân gia. Đêm nay còn tốt, chỉ có một cái tên nhóc mới khai quật đến... Nhưng mà, công phu tay chân của cô nhóc Sơ Tình lợi hại, mấy thứ đến kia đều không phải là đối thủ của con bé.”
Mục Đồng Quang có chút hơi cứng ngắc mà kéo một nụ cười: “Ngươi thích con bé!” Tiểu Hắc: “Đó là đương nhiên... Khuê nữ, ông biết khuê nữ mềm mại là cái gì không, quên đi, nói với ông, ông cũng không biết. Được rồi được rồi, nếu không muốn ở lâu, thì nhanh chóng rời đi đi! Đúng rồi, đứa nhóc nhà họ Cổ tên là Cổ Diệu, ta nghe cô nhóc Sơ Tình nói thằng bé đang ở thành phố Chước, ông rảnh rỗi thì đi thăm thằng bé đi.”
Mục Đồng Quang gật đầu, khẽ ừ một tiếng: “Vậy ta đi đây, ngươi tự bảo trọng.”
Tiểu Hắc vẫy vẫy móng vuốt: “Có rảnh nhớ về thăm ta...”
Nhà cũ người tới người lui quá nhiều, thứ gọi là thương cảm này, đã sớm bị thiên địch… là chó ăn mất, cho nên, Tiểu Hắc vẫy tay tạm biệt rất tiêu sái, ngay cả chút ý tứ muốn giữ lại cũng không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây