Việc Thang Mộng Ngữ làm bây giờ giống như con chó bắt con chuột, cô ta đang xen vào việc của người khác, nhưng cô ta vẫn chưa cảm nhận được. Nói thẳng ra, Kỷ Hoằng Tu người ta muốn lấy vợ như thế nào thì liên quan gì đến Thang Mộng Ngữ cô ta. Cô ta cũng chẳng phải mẹ của Kỷ Hoằng Tu. Nhưng khi một người con gái đã có lòng đố kỵ thì sẽ bất chấp tất cả mọi lý lẽ. Trên mặt Thang Mộng Ngữ chợt lóe lên sự đắc ý, tất nhiên là Cổ Sơ Tình có nhìn thấy. Chân mày Cổ Sơ Tình giãn ra, cô ngồi xuống, thừa dịp vẫn còn chút thời gian, cô lấy điện thoại di động ra nhắn cho Kỷ Hoằng Tu mấy tin. [Cậu hai Kỷ, lạn đào hoa đuổi tới rồi.]
[... Anh vừa mới ngủ dậy, đầu óc mơ hồ luôn. Có ý gì thế?]
Tin trả lời rất nhanh, tin nhắn vừa mới gửi đi thì bên kia có tin hồi âm. [Lạn đào hoa tới cửa.]
[Oan quá, anh tự giữ thân như ngọc, chưa từng đứng dưới rừng hoa đào thì lấy đâu ra lạn đào hoa chứ.]
[Mạc Nhu.]
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây