Bạch Châu Châu: “Lúc cô ta hỏi về cậu, giọng điệu không được tốt lắm, tớ thấy chắc là Thang Mộng Ngữ ở bên ngoài nói xấu cậu.”
Cổ Sơ Tình không sao, cười một tiếng: “Không cần phải để ý đến cậu ta.” “Cũng chỉ có cậu tính tình tốt, nếu Thang Mộng Ngữ mà làm thế với tớ thì tớ đã sớm đánh cậu ta rồi.” Bạch Châu Châu siết tay thành quả đấm nhỏ: “Có điều, trước kia Thang Mộng Ngữ không phải người như vậy. Rốt cuộc là cậu ấy bị cái gì kích thích mà ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa?”
Cổ Sơ Tình: “Mỗi người sẽ có quan điểm cá nhân của riêng mình, không vừa mắt thì chúng ta không nhìn nữa. Còn muốn tới động vào tớ thì tớ cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy.”
Ngay cả yêu ma quỷ quái cô cũng có thể giết, chẳng lẽ còn sợ một cô gái hai tay trói gà không chặt ư.
Có điều, sau này cô phải nói với Kỷ Hoằng Tu một chút, mặc dù biết chuyện này không trách Kỷ Hoằng Tu được, nhưng trong lòng lại chán ghét, phải nghĩ biện pháp giải quyết hoàn toàn đám lạn đào hoa* này mới được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây