Cổ Sơ Tình ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm tối om, ánh sáng lấp lánh trong đôi con ngươi đen như mực chớp động. Nhà họ Lăng đã mất đi thiên thời, từng cái manh mối được đưa ra ngoài, đã tới lúc đánh một trận chính diện rồi. Ân oán trăm năm, nhất định phải chấm dứt ở thời đại của cô và Cổ Diệu, không thể để cho đời sau nữa.
Cổ Sơ Tình ổn định lại tâm trạng có chút nóng nảy của mình, đón xe trở về trường học. Nóng lòng không ăn nổi đậu hủ nóng, chuyện nhà họ Lăng phải đợi lão tổ xuất quan xong mới có thể hành động.
Thời gian một tuần, thoáng một cái đã trôi qua.
Cuộc sống vườn trường bình yên không có sóng gió, đến cả Thang Mộng Ngữ hôm đó bị Cổ Sơ Tình tìm cơ hội vạch rõ quan hệ xong, cũng hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại. Lên lớp không còn vây thành một vòng tròn nhỏ với ba cô gái ở cùng ký túc xá nữa, tan học cũng rời đi đầu tiên, thậm chí là trong thời gian một tuần này, cô ta cũng không trở về ký túc xá để ngủ.
Cổ Sơ Tình không có tinh lực đi quản cô ta, nắm bắt tất cả thời gian có thể tu luyện, buổi tối cô cũng không nằm xuống giường ngủ, mà dùng cách ngồi tĩnh tọa để điều tức cơ năng của thân thể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây