Trần Phóng ồ một tiếng, dè dặt lấy một tờ giấy gấp từ trong túi tiền ra đưa cho Cổ Sơ Tình, thứ bọc trong giấy chính là sợi tóc mà anh ấy lấy từ trong lược chải đầu của Trương Lan ra.
Cổ Sơ Tình nhìn động tác nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn kia của Trần Phóng, âm thầm lắc đầu, nếu đã lo lắng cho vợ mình như vậy, tại sao còn chọc cho cô ấy tức giận. Cô ấy không tức giận, cũng sẽ không ra ngoài, không ra ngoài, cũng sẽ không mất tích.
Đàn ông... Thật là sinh vật kỳ lạ.
Cổ Sơ Tình nhận lấy giấy, đặt sợi tóc lên gương đồng, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, hai ngón tay kẹp lá bùa, khuỷu tay hơi rung, lá bùa vàng trong tay đột nhiên bốc cháy.
Đợi lá bùa vàng sắp cháy sạch, mắt Cổ Sơ Tình hơi nhíu lại, lúc này liền đặt lá bùa đang cháy lên gương đồng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây