Đừng nói mười mấy năm, cho dù là một ngàn tám trăm năm đi nữa cũng không thể nào luyện thành được. Thời gian Mục Đồng Quang bị cuỗm mất cũng chỉ một trăm năm, hơn nữa, ông là cương thi tự luyện thân, xuất hiện trạng thái mắt đỏ này, bản thân ông rất có vấn đề.
Vì thế, sau khi gặp Mục Đồng Quang, Cổ Diệu đã bắt đầu bắt tay lên điều tra điểm kỳ dị trong đó.
Lời của Cổ Diệu khiến Cổ Sơ Tình nhìn thấy hy vọng. Sự mù mịt trong lòng cô bay biến hết, cô vội vàng thúc giục: “Vậy anh mau trở về đi.” Cổ Diệu ‘ừm’ một tiếng qua điện thoại, hai anh em liền cúp điện thoại. Cổ Sơ Tình đặt điện thoại lên giường, đứng dậy chạy xuống tầng hầm. Cô phải nói tin tức này cho Mục Đồng Quang.
Vừa vào tầng hầm, còn chưa kịp lên tiếng, cô đã thấy Mục Đồng Quang cắn răng cắn lợi, biểu cảm hung dữ, giống như đang kìm nén thứ gì đó, tập trung chú ý tới đèn hoa sen trong hầm.
Cổ Sơ Tình thấy vậy, bước chân ngừng lại, sốt sắng gọi: “Lão tổ?” Sau khi gọi, tầm mắt cô rơi trên bảy ngọn đèn trong đại trận sắc lệnh. Trong tầng hầm không gió, toàn bộ bấc đèn đều hướng theo cùng một phía. Cổ Sơ Tình chau mày tỉ mỉ quan sát, nửa khắc sau, biểu cảm cô trở nên tức giận, ngồi khoanh chân trên sàn, nhắm mắt lại, điểm ngón tay lên giữa trán mình. Theo chuyển động của cô, một luồng ánh sáng trào dâng dần dần hiện ra từ giữa trán và cuối cùng rót vào đôi mắt cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây