Lược Thiên Ký

Chương 499: Thi đan (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Bằng Tà Vương có chút ngạc nhiên nói:

- Đọc mấy ngày?

Phương Hành nói:

- Bốn năm ngày gì đó!

Đại Bằng Tà Vương ho một tiếng, không còn gì để nói.

Phương Hành đương nhiên sẽ không nói tật xấu của mình ra, năm đó bị Tứ thúc thúc kéo đi học, đọc sách bốn năm ngày gì đó, cuối cùng lại không chịu học nữa, leo lên cây ai kêu cũng không chịu xuống, cuối cùng bị Đại thúc thúc cầm cung tiễn bức xuống, sau đó tám vị thúc thúc thay phiên lấy đao gác ở trên cổ, đứt quãng học chữ một năm, mới miễn cưỡng nhận thức toàn bộ văn tự.

Sở Từ nằm ở trên lưng Phương Hành, bụm lấy cái miệng nhỏ nở nụ cười.

Qua nửa ngày, đầu nàng khẽ tựa vào lưng Phương Hành, thoả mãn thở ra một hơi.

Năm ngày qua, tuy nàng ở trong trạng thái hôn mê, nhưng còn có một tia thanh minh, ngẫu nhiên sẽ mở mắt, mỗi lần mở mắt đều chứng kiến khuôn mặt hoặc lo lắng hoặc bực bội của Phương Hành, có đôi khi sẽ nghe được ngoài động truyền đến thanh âm đánh cương thi, những hình ảnh không trọn vẹn kia lại cắm rễ ở trong lòng nàng, vĩnh viễn khó quên...

Nằm ở trên lưng của một người như vậy, còn có gì không hài lòng?

Hành tẩu ở trong Huyền Vực, khắp nơi linh mạch tiên viên, Tuyệt Yêu Lĩnh vốn không có một ngọn cỏ, nhưng sau khi Huyền Vực rơi xuống, lại trở nên giống như Tiên Vực, ngay cả ven đường cũng có thể mọc linh thảo tiên quả, chỉ tiếc đây là ngoại vi của Huyền Vực, tất cả linh thảo và tiên quả đều bị người hái, chỉ còn cành cây trụi lủi, làm Phương Hành tâm đau không dứt, càng chạy càng nhanh.

Chỉ tiếc lưng cõng Sở Từ, hắn chỉ có thể chạy chậm, duy trì cước bộ vững vàng, chạy nhanh thân thể nàng sẽ chịu không nổi.

Xa xa, dãy núi nguy nga, tiên điện quỳnh lâu như ẩn như hiện, tượng trưng cho tiên duyên vô tận.

Đi hơn mười dặm đường, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một sơn cốc, đang có một đội nhân mã từ trong cốc đi ra, người cầm đầu mặc cẩm y, tầm ba mươi mấy tuổi, hắn tức giận mắng:

- Con mẹ nó, chúng ta đến quá muộn, ngoại trừ một cây Lục Giáng Thảo, thì cái gì cũng không có, phải mau chóng chạy tới trung tâm Huyền Vực, nghe nói bên trong thứ tốt rất hiếm có...

Vừa mắng vừa leo lên một chiếc xe ngựa, đang muốn chạy về phía trước, chợt nghe một tiếng hét lớn truyền đến:

- Đứng lại, ăn cướp đây!

Các tu sĩ lắp bắp kinh hãi, hai mươi mấy ánh mắt vội vàng nhìn qua.

Chỉ thấy một tiểu tử tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, trên lưng còn cõng một tiểu cô nương, sau lưng bay một cây đại kỳ, đang chầm chậm đuổi theo, đồng thời lệnh những người mình không được nhúc nhích.

- Ngươi... ngươi muốn ăn cướp chúng ta?

Thiếu niên cẩm y từ trong xe ngựa thò đầu ra, kinh ngạc hỏi.

Đến tự nhiên là Phương Hành, khi đến gần, hắn thả Sở Từ xuống, kêu lên:

- Đúng vậy, ăn cướp!

- Ha ha...

- Tiểu tử này điên rồi sao?

- Một người ăn cướp chúng ta, hắn coi mình là ai? Đạo Tử của Hoàng Phủ gia sao?

Các tu sĩ cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, trong lúc vui vẻ càng ẩn hàm sát khí, nhao nhao tế Pháp khí ra.

- Nghiêm túc một chút, ta là đang ăn cướp! Muốn mạng thì giao ra tất cả thứ tốt đây!

Phương Hành hét lớn, làm ra bộ dáng hung ác, vỗ Đồng Nhân Giáo ở trên tay, từng bước một đến gần.

Thiếu niên cẩm y cười cười, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi là người nào? Cũng dám đến ăn cướp Bổn thiếu chủ?

Phương Hành cũng cười lạnh nói:

- Ta chính là Phương Hành, cướp ngươi không được sao?

Nói xong hơi có chút tự đắc, sau khi đổi về tên của mình, cảm giác thật thoải mái.

Hơn nữa chiếu hắn xem ra, cây có bóng người có danh, chỉ cần nói ra tên của mình, ăn cướp còn không dễ dàng? Dù sao thanh danh một người tuyệt bốn mạch còn ở đó, đoán chừng có thể hù dọa không ít người, hắn luôn nhớ rõ lời vàng ngọc của Đại thúc thúc, giết dê béo sau đó lột đồ không tính bổn sự, chỉ vừa nói tên của mình, đối phương đã sợ hãi giao ra bảo bối mới gọi bổn sự!

Phương Hành xem chừng, có lẽ hôm nay mình đã đạt tới cảnh giới này.

Lại không nghĩ rằng, đối phương nghe xong hai chữ Phương Hành thì đều ngẩn người, sau nửa ngày bỗng nhiên cười ha ha.

- Ha ha, hắn nói mình là Phương Hành!

- Thực coi chúng ta dễ lừa gạt như vậy sao? Ai tới cũng sẽ nói với chúng ta hắn là Phương Hành?

- Ha ha, Phương Hành đang ở trung tâm Huyền Vực cùng tu sĩ của Hắc Thủy Hồ đấu lợi hại, sao sẽ chạy tới biên giới Huyền Vực cướp chúng ta?

- Bắt giữ tiểu tử này, cho hắn biết kết quả lừa gạt chúng ta!

Nghe mọi người cười, Phương Hành ngẩn ngơ, cực lực giải thích :

- Đừng cười, ta thật là Phương Hành...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 63%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)