- Ta không muốn sống, nha đầu kia rõ ràng đã ăn Huyết Liên Tử, gãy xương đã nối, sinh cơ cũng đã vững vàng, vì sao hết lần này tới lần khác không tỉnh lại? Rốt cuộc xảy ra tình huống gì? Ngược lại đưa tới không ít cương thi, hơn nữa càng ngày càng lợi hại, ta hùng tâm tráng chí tiến vào Huyền Vực, kết quả lại mỗi ngày đi đánh cương thi chơi...
Phương Hành ngồi ở cửa động, không ngừng khóc rống.
Đại Bằng Tà Vương nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ai bảo ngươi chọn một hầm mộ để nha đầu kia dưỡng thương?
Phương Hành nói:
- Cái này không phải thuận tiện tìm thấy sao? Diện tích lớn, còn giống như một động phủ bình thường, ở thật tốt!
Đại Bằng Tà Vương hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì đừng chê phiền, cái hầm mộ này vốn là nơi tụ âm, là nơi tụ tập của những cương thi kia, ngươi chiếm hang ổ của người ta, hơn nữa trên người nha đầu kia huyết khí nồng đậm như thế, làm sao có thể không đưa tới cương thi tập kích? Hắc hắc, bọn cương thi này vốn là Linh thể hàng thấp nhất, nhưng bị Huyền Vực bao phủ, đã nhận được linh khí nồng đậm tẩm bổ, tự nhiên sẽ càng ngày càng mạnh, cộng thêm Huyền Vực huyền diệu, cứng rắn biến những Linh thể này thành Linh thú hộ bảo tự nhiên...
Phương Hành nói:
- Mặc kệ nó, ngươi nói lúc nào nha đầu kia mới tỉnh?
Đại Bằng Tà Vương cười lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi quá nóng lòng, ngươi có biết lúc ấy nha đầu kia bị thương nặng như thế nào không? Xương sống lưng đứt gãy, tạng phủ nghiền nát, ngay cả trái tim cũng bị chấn thành hai nửa, nha đầu Kim gia kia căn bản không muốn để cho nàng sống, cũng may mắn trên tay ngươi có Huyết Liên Tử, mới có thể kéo lại tính mạng của nàng, nếu không dù Nguyên Anh cảnh đến, cũng không cứu được nàng!
- Hôm nay xương của nàng đã tốt, nhưng tạng phủ lại chưa khỏi. Chỉ có thể chờ đợi huyết khí khổng lồ của Huyết Liên Tử bị thân thể nàng hấp thu, sau đó hóa thành linh khí, tẩm bổ tạng phủ, ít nhất cũng phải bảy ngày, tạng phủ mới có thể khôi phục, đương nhiên hoàn toàn khôi phục lại không nhanh như vậy, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, đây đã là kỳ tích, ngươi cho rằng cứu một người sắp chết trở về sẽ đơn giản như vậy?
Phương Hành khóc không ra nước mắt nói:
- Ta phải ở chỗ này mười ngày nửa tháng sao? Bảo bối bị người đoạt sạch hết rồi...
Đại Bằng Tà Vương nói:
- Vậy thì không để ý nha đầu kia chết sống, đi đoạt cơ duyên thôi?
Phương Hành không nói, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Đại Bằng Tà Vương bất đắc dĩ, không thèm để ý đến hắn, quay người thu ba hạt châu màu đỏ như máu ở xung quanh thân thể Sở Từ vào, lại nhìn Phương Hành đưa tay, Phương Hành móc ra năm hạt châu màu ngà sữa đưa cho hắn, Đại Bằng Tà Vương lại đặt ở bên người Sở Từ, đây là Phương Hành không có việc gì làm, sau khi tiêu diệt cương thi thì lấy ra thi đan, là một loại dược liệu cấp thấp.
Loại cương thi này chỉ ở Tuyệt Yêu Lĩnh mới có, năm đó Trục Yêu nhất chiến quá mức thảm thiết, đến nỗi nơi đây biến thành tử địa, hấp dẫn vô số cương thi tà mị từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, gọi nó là ổ thi cũng không quá đáng, sau đó trời giáng Huyền Quan, nơi đây biến thành Huyền Vực, cương thi cũng nhận được linh khí tẩm bổ, thực lực trở nên cường đại hơn nhiều.
Đương nhiên, cương thi ở bên ngoài Huyền Vực cường thịnh hơn nữa, chống lại Trúc Cơ cảnh như Phương Hành thì không tạo được chút uy hiếp, chỉ là từng đợt rồi lại từng đợt, bị hắn trong lúc nhàn rỗi nhàm chán giết chơi mà thôi, nhưng Đại Bằng Tà Vương lại coi trọng những thi đan kia, sau khi Phương Hành chém giết cương thi, sẽ thu thập thi đan cho hắn, sau đó hắn bày ở trước mặt Sở Từ, cũng không biết làm cái gì.
- Viên thứ mười ba đi à nha? Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?
Phương Hành có chút tò mò hỏi
Đại Bằng Tà Vương hừ lạnh nói:
- Lão phu dạy ngươi một khóa, để cho ngươi biết Kim Đan Yêu Vương như lão phu cũng không phải hư danh nói chơi, những thi đan này là một loại dược liệu, ôn dưỡng ở trong cơ thể cương thi chứa đầy thi độc, Âm cực sinh Dương, tà cực sinh chính, ngược lại là một loại vật chữa thương, giải độc khó được, mà tu vi của nha đầu kia còn thấp, thương thế của nàng khỏi hẳn, thiếu chỉ là thời gian mà thôi, đã không dùng hết huyết tinh khổng lồ của Huyết Liên Tử, tất cả đều tràn ra, lão phu liền dùng lực lượng huyết tinh làn tràn ôn dưỡng thi đan, cộng thêm phối hợp vài loại linh dược, liền có thể luyện chế ra một lò thánh dược chữa thương giải độc, thuốc này...
Đại Bằng Tà Vương nói cao hứng, đang muốn tán dương thánh dược thần kỳ, lại bị Phương Hành cắt đứt:
- Đáng giá không?
Đại Bằng Tà Vương bị nén một hơi lên không nổi, giận dữ phất ống tay áo quát:
- Trẻ con không dễ dạy!
Tuy trong nội tâm không muốn, nhưng vẫn chờ Sở Từ khỏi hẳn, sau năm ngày, Sở Từ rốt cục tỉnh lại, dựa theo Đại Bằng Tà Vương nói, hôm nay nha đầu kia đã chân chính thoát ly nguy hiểm, có thể để Phương Hành mang theo ly khai, chỉ là không thể dùng linh khí, càng không thể đấu pháp, vẫn còn là một người bị thương nặng, phải do Phương Hành cõng đi.
Ly khai hầm mộ, Phương Hành cõng Sở Từ chạy nhanh.
- Cửu ca... Huynh chạy nhanh như vậy... làm gì?
Sở Từ cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì xưng hô đột nhiên mà mặt có chút đỏ.
Nhưng Phương Hành căn bản không có lưu ý, vừa chạy vừa nói:
- Đoạt bảo bối!
- Đoạt bảo bối?
Sở Từ nao nao.
Trong đại kỳ truyền đến thanh âm của Đại Bằng Tà Vương:
- Nha đầu, ngươi đừng để ý, ở trong khoảng thời gian ngươi dưỡng thương này, hắn đã nín hỏng, nếu như không phải lo lắng thương thế của ngươi, hắn đã sớm như thỏ hoang thoát cương lao vào trung tâm tìm bảo rồi...
Phương Hành quay đầu, nhìn Đại Bằng Tà Vương cả giận nói:
- Là ngựa hoang thoát cương!
Đại Bằng Tà Vương cười ha ha nói:
- Ngươi còn có chút kiến thức nha!
Phương Hành nói: