- Đại sự bực này, sao không thương lượng với chúng ta một phen?
Sở Thái Thượng trừng mắt nói:
- Huyền tôn nữ của lão phu ở trên tiểu hỗn đản kia, ta có chỗ trống lựa chọn sao?
Mạc Long Ngâm và Trương Đạo Nhất nhất thời im lặng, Vạn La lão quái thì cười ha ha.
Bỗng nhiên Hồ Cầm Lão Nhân nói:
- Kết quả như thế nào?
Sở Thái Thượng trầm tĩnh không nói, qua nửa ngày mới khe khẽ thở dài:
- Hắn cự tuyệt!
Mấy người còn lại nao nao, trầm mặc không nói...
...
...
- Hạ nhân Bách Thú Tông là tiểu ma đầu thanh danh hiển hách kia...
Lúc này trong Huyền Vực, một chỗ tiên khí tung bay, Sở Hoàng Thái Tử ngồi ngay ngắn ở trên một tiên đài, trước mặt hắn là một Long đỉnh nho nhỏ, bên trong kim quang lập loè, tản ra trận trận chấn động, những chấn động này, dùng thể chất đặc thù của hắn có thể phân biệt ra được hàm nghĩa ẩn chứa trong đó, chúng đang nói cho hắn biết, muội muội của hắn tiến vào Huyền Vực, hơn nữa đã bị trọng thương.
Sau một phen trầm tĩnh, Sở Hoàng Thái Tử dứt khoát từ chối:
- Nha đầu kia làm việc không có quy củ, sinh tử do mệnh!
Sau khi trả lời, Sở Hoàng Thái Tử đặt tay lên Long đỉnh, lòng bàn tay kim quang lập loè, phá hủy Long đỉnh...
Đỉnh này bị hủy, vô luận là ai cũng khó có khả năng truyền âm cho hắn, loạn tâm chí của hắn.
Hắn nhìn về phía trung tâm Huyền Vực, ánh mắt kiên định:
- Ta nhất định phải đi vào Tiên Điện, ghi danh lên bảng, ai cũng không thể loạn tâm chí của ta!
- Vừa rồi đánh với Nam Cương Quỷ Quốc một trận, Lãnh Tử Viêm trúng thi độc, sợ là không phải nhất thời nửa khắc có thể tốt được...
Dưới tiên đài, một nữ tử áo trắng tay áo bồng bềnh, thanh âm bình thản nói với Sở Hoàng, đúng là Tiêu Tuyết.
Ánh mắt Sở Hoàng Thái Tử lạnh lẽo nói:
- Chúng ta gặp được bất quá là một trong bốn tùy tùng của Thái tử Quỷ Quốc, hắn liền ăn thiệt thòi lớn như vậy, thực lực kém như thế... để cho chính hắn kiên trì đi, nói cho hắn biết, càng vào sâu Huyền Vực, hung hiểm càng nhiều, bằng thực lực của hắn, đừng nói cơ duyên, chỉ sợ ngay cả mạng cũng khó giữ được... Nếu có tự mình biết mình, thì để hắn và đệ tử Vạn La Viện ở lại chỗ này!
Ánh mắt của Tiêu Tuyết lẫm liệt, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn vứt bỏ bọn hắn?
Sở Hoàng Thái Tử trầm mặc lại, qua nửa ngày mới chỉ vào chỗ sâu, trầm giọng nói:
- Ngươi không muốn đi qua sao?
Tiêu Tuyết nao nao, đồng tử có chút co lại.
Lúc này Phương Hành đang ở trong Huyền Vực, căn bản không biết vây quanh hắn và Sở Từ đã phát sinh đủ loại sự tình, với hắn mà nói, cũng không có coi Kim Quang Lão Tổ nhất mạch là chuyện quan trọng, chẳng qua là khi nổi giận liền giết người, giết xong thì đi, căn bản không nghĩ tới đằng sau sẽ có nhiều biến cố như thế, lúc này hắn vẫn còn bị thương thế của Sở Từ quấy nhiễu.
Sở Từ đã không còn lo lắng tính mạng, thậm chí nói, bị thương nặng gấp 10 lần nữa, ăn Huyết Liên Tử vào cũng không lo.
Chỉ có điều, nàng bị gãy xương và tạng phủ hao tổn, lại còn cần Phương Hành dùng lực lượng nối tiếp, sau khi nối lại, sẽ có huyết khí bàng bạc của Huyết Liên Tử điều dưỡng, thương thế của Sở Từ sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ, không lưu bất kỳ hậu hoạn nào, ngược lại có khả năng bởi vì huyết khí bàng bạc của Huyết Liên Tử mà nhân họa đắc phúc, căn cơ đã tốt tới cực điểm lại tăng một bậc.
Nhưng lúc này nàng vẫn chưa tỉnh, cả người bị một tầng huyết vụ bao bọc, sinh cơ không ngại, lại ảm đạm bất tỉnh.
- Ngao...
Ngoài động phủ lại có tiếng kêu tà mị thê lương truyền đến.
- Con mẹ nó lại đến rồi!
Phương Hành tức giận, cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo đi ra cửa.
Không bao lâu, ngoài động phủ vang lên thanh âm cốt cách vỡ vụn, cùng thanh âm thê lương thảm thiết của cương thi.
Không đến một nén hương thời gian, Phương Hành cầm theo Độc Cước Đồng Nhân Giáo dính đầy máu đen trở về, nói:
- Đã bốn ngày rồi, vì sao nha đầu kia còn không tỉnh lại? Lão Tà, bằng không ta mang theo nha đầu kia ra ngoài, ngươi không biết a, chung quanh nơi này linh thảo tiên quả từng mảnh từng mảnh, con mẹ nó đều bị người vào trước lấy sạch, đau lòng chết ta, lại như vậy nữa, không bị cương thi cả đàn cả lũ ở bên ngoài phiền chết, ta cũng sẽ đau lòng chết... kia đều là linh thảo tiên quả a...
Phương Hành ngồi ở cửa động phủ, buồn bã thở dài.
Trong động phủ, khói đen bồng bềnh, Đại Bằng Tà Vương như một lão đầu bình thường chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng kiểm tra thương thế của Sở Từ, xì mũi coi thường nói:
- Muốn nha đầu này chết thì ngươi mang theo nàng ra ngoài đi!
- Trời ạ...
Phương Hành khóc không ra nước mắt:
- Ta tạo cái nghiệt gì mới đi bắt cóc nha đầu kia chứ...