Lược Thiên Ký

Chương 492: Ta chính là phương hành (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm ầm!

Âm Dương Đại Ma Bàn vốn trên Dương dưới Âm, nhưng theo hai tay của Phương Hành chuyển hóa, bắt đầu nghịch loạn Âm Dương, Dương Ma chí hạ, Âm Ma chí thượng, sau đó lại xoay chuyển, thần thông pháp thuật, pháp bảo binh khí vừa rồi bị lực lượng kinh người dẫn qua, hơn nữa bị phai mờ mất, lại ở dưới tác dụng của nghịch loạn Âm Dương, hóa thành đạo đạo thần quang bắn ra, bao phủ một phương.

Oanh...

Khí tức ngập trời bỗng nhiên phóng thích, ma ý lành lạnh khiếp người.

Hai Ly Long vọt tới bị đạo đạo thần quang bắn phá, Long thể vặn vẹo, hiển lộ ra thần thái thống khổ, sau đó tuyệt vọng tê minh, Long thể ảm đạm từng khúc, từ từ biến mất...

Thần quang cũng không có biến mất, sau khi hủy diệt hai Ly Long, lại ầm ầm bắn ra bốn phía.

Trong nháy mắt, phạm vi trăm trượng đều bị thần quang bao phủ.

Vô số đệ tử ở dưới thần quang khủng bố bao phủ, kinh hoàng kêu to, không chỗ chạy trốn...

Ngay cả con Ly Long đang giết chóc kia cũng bị thần quang quét trúng, liên tục gào thét, vội vàng bay trở về trong Ngọc Bàn.

Nguyên Sinh Liên mở to mắt, một màn này thật vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

- Ta không tin, ta không tin, tuổi của ngươi còn nhỏ hơn ta, tu vi thấp hơn ta, lại có bổn sự bực này...

Giờ khắc này, đường đường thiên kiêu của Tây Mạc lại phẫn nộ rống lớn, năm ngón tay nổi gân xanh, lăng không chộp về phía Ngọc Bàn, thần thức ra sức thúc dục.

Hắn còn chưa hoàn toàn buông tha cho hi vọng, lại thúc dục con Ly Long xoay quanh ở trên đầu mình vọt về phía Phương Hành, vốn con Ly Long này phải bảo hộ hắn và Kim Phù an toàn, thay bọn hắn ngăn cản thần quang tập kích, nhưng đến lúc này, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn thừa dịp thần thông của Phương Hành chấm dứt, nhân lúc mình còn có dư lực đánh chết đối thủ.

Rống...

Con Ly Long kia lao về phía Phương Hành, móng vuốt sắc bén đóng mở, mắt đỏ phệ người...

Lúc này quanh người Phương Hành đã không có thần quang bảo hộ. Hơn nữa sau khi thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, hắn xác thực đã không còn bao nhiêu linh lực, tuy vẫn đứng thẳng tắp, nhưng lại không hiểu nhiều hơn chút cảm giác cô đơn, đón Long Long mạnh mẽ xông lại kia, vậy mà không thi triển bất luận pháp thuật gì phòng ngự, cũng không có tế lên Pháp khí, chỉ lạnh lùng nhìn xem.

- Sắp giết được hắn sao?

Con mắt của Nguyên Sinh Liên trợn to, lộ ra vẻ hưng phấn.

Mà lồng ngực của Kim Phù thì phập phồng, cực kỳ kích động.

- Liên nhi quả thật rất can đảm, cũng không uổng công lão phu truyền Kim Ly Bát Trận Bàn cho hắn...

Sắc mặt của hắn cũng nói không rõ là vui mừng hay ảo não, mặc dù tiểu tử khó chơi kia chết ở dưới Kim Ly Bát Trận Bàn của mình, nhưng vô luận nói như thế nào, đệ tử của mình cũng tử thương thảm trọng, cái được không bù đắp đủ cái mất...

Về phần Huyền Môn Hắc Phong đạo nhân, Xích Mi đạo nhân, Lam Y đạo nhân thì càng khổ sở.

Dù trước đó đã kiến thức thực lực của Phương Hành khủng bố, nhưng bọn hắn làm sao nghĩ đến, tiểu tử này sẽ ở dưới tình cảnh cực kỳ bất lợi, cứng rắn nghịch chuyển càn khôn, ngược lại diệt sát mạch đệ mình sạch sẽ?

Lúc này dù hắn chết, bên mình cũng lỗ lớn.

Oanh!

Ly Long vọt tới trước mặt Phương Hành, nanh vuốt sắc bén bắt đến.

Nhưng trên mặt Phương Hành lại lộ ra vẻ mỉa mai cười nhạo.

Ánh mắt của Nguyên Sinh Liên đột nhiên thay đổi, hắn thấy sau lưng Ly Long bỗng nhiên bay lên một mảnh yêu vân, trong mây bất ngờ có một nhóm Yêu Linh khủng bố như ẩn như hiện, do mấy Yêu Linh uy thế ngập trời dẫn đầu. Một con Đại Bằng giống như núi lớn hiện ra, vô luận là thanh thế hay khí tức khủng bố, Đại Bằng kia đều không hề kém Ly Long.

Lúc này hắn mới nghĩ đến, mình lại quên Phương Hành cũng có Huyền khí.

Vốn hắn chỉ coi trọng Huyền khí của Phương Hành, chướng mắt thực lực của đối phương, kết quả thần thông của Phương Hành quá biến thái, ngược lại khiến cho hắn quên Phương Hành còn có một kiện Huyền khí khủng bố, không hề thua kém Kim Ly Bát Trận Bàn...

- Ngao...

Ngay thời điểm Ly Long muốn trảo về phía Phương Hành, đột nhiên khói đen cuồn cuộn cuốn tới, một cự trảo sắc bén bắt lấy nó, sau đó thân thể Đại Bằng rơi xuống, giẫm nó vào trong lòng đất, Ly Long giãy dụa, đầu rồng cắn trả, miệng cắn về phía cổ của Đại Bằng, nhưng Đại Bằng mổ một cái, liền mổ xuyên đầu của nó.

- Hắc hắc, thời điểm bổn tọa tung hoành thiên hạ, không biết ăn qua bao nhiêu con rắn nhỏ như ngươi, vậy mà còn dám làm càn?

Đại Bằng Tà Vương cười lạnh, bễ nghễ tứ phương, hung uy vô lượng.

Ác chiến kết thúc, địa phương thần quang của Âm Dương Đại Ma Bàn bao phủ, tất cả đều bị tàn phá.

Đệ tử bốn mạch, vô luận là Trúc Cơ hay Linh Động, vô luận là thiên kiêu hay bình thường, đều thê thảm giống nhau, tất cả trọng thương, kêu rên khóc lóc, hơn bốn mươi đệ tử của Kim Quang nhất mạch, đệ tử của Huyền Môn và Xích Mi, Lam Y cũng mấy chục người, cộng lại không sai biệt lắm hơn tám mươi đệ tử, lúc này vậy mà chỉ còn hơn mười người nằm trên mặt đất.

Bên ngoài, bốn tên Kim Đan cảnh đều bi phẫn buồn bã.

Đệ tử tử thương thảm trọng, bọn hắn thân là lão tổ lại không cách nào cứu viện, cả đám cực kỳ phẫn nộ.

Chỉ là một cây cầu đá lại ngăn cách Thiên Địa, phẫn nộ hơn nữa cũng chỉ có thể nhìn.

- Có thể tiếp một thức thần thông của ta mà không chết, nói rõ bổn sự của các ngươi không tệ, ta tha các ngươi một mạng!

Phương Hành chắp hai tay, nhìn hơn mười tên đệ tử còn sống sót, thanh âm ngạo nghễ.

Nói thật, lúc này trong các đệ tử còn sống, vậy mà phần lớn là Linh Động cảnh, chỉ có hai Trúc Cơ cảnh, bởi vì Trúc Cơ cảnh bị hắn trọng điểm chiếu cố, nên Linh Động cảnh sống sót nhiều hơn.

Bất quá thực lực cũng tốt, vận khí cũng được, có thể ở dưới Âm Dương Đại Ma Bàn bao phủ sống sót, xem như bổn sự không tệ.

Đương nhiên, Phương Hành cũng minh bạch, cái này là bởi vì mình luyện thành Âm Dương Đại Ma Bàn không lâu, còn chưa thuần thục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 63%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)