- Tiểu Cửu, ngươi... Ngươi không thể theo vào, ngươi không có Huyền Băng Lệnh... Sẽ chết ở bên trong...
Ứng Xảo Xảo lòng tràn đầy chua xót, nước mắt chảy đầy mặt, nàng không biết Phương Hành khi nào đi xuống đường nhỏ an toàn kia, lại muốn theo mình cùng nhau tiến vào thí luyện, mặc dù điều này làm cho nội tâm cơ khổ không chỗ nương tựa của nàng có một tia dựa vào, cũng có dũng khí đi vào trong Đại Tuyết Sơn, nhưng lý trí nói cho nàng biết, chuyện này quan hệ đến an nguy của Phương Hành, không chịu để cho hắn làm bạn.
- Ít nói nhảm, đi với ta!
Phương Hành cũng không quay đầu lại, nói cực kỳ kiên quyết.
- Chuyện này...
Trưởng lão Băng Âm Cung thấy cử động của Phương Hành, không khỏi hơi ngẩn ra, muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng không nói gì.
Một hạ nhân không có Huyền Băng Lệnh tiến vào nơi thí luyện, tự nhiên là cực kỳ hung hiểm, cấm chế, yêu thú… có thể cảm ứng được khí tức Huyền Băng Lệnh, sẽ không chân chính giết chết người nắm giữ Huyền Băng Lệnh, nhưng người không có Huyền Băng Lệnh lại bất đồng, nếu xúc phạm cấm chế, hoặc bị yêu thú nhìn thấy, sẽ chèn ép hắn thành mảnh nhỏ.
Bất quá nếu hạ nhân này tự nguyện rời khỏi đường nhỏ an toàn, muốn theo chủ nhân tiến vào thí luyện, cứ để hắn đi đi, dù sao chỉ là một hạ nhân, chết thì chết, dù sao chỉ cần tiểu cô nương này không chết là tốt rồi.
Xâm nhập nơi thí luyện, thương mang tuyết hải, đã hoàn toàn nhìn không thấy thân ảnh người khác.
Khắp nơi đều là gió tuyết, bông tuyết như hạt đậu bay trong gió, cuốn tới, nện đến gò má người đau rất. U hàn khí lạnh lẽo, tựa như căn bản không phải tu vi chống đỡ được, có thể rót vào trong thân thể, đông cứng máu. Mà hết lần này tới lần khác ở trong gió tuyết, còn có đại trận vô hình từ trên trời giáng xuống, như gông xiềng áp ở trên thân mọi người.
- Tiểu Cửu, ngươi trở về đi, ta đã không sợ, ngươi không có Huyền Băng Lệnh, thật sự sẽ chết ở chỗ này...
Ứng Xảo Xảo cảm giác được đại trận uy áp rơi xuống, mình ở dưới Huyền Băng Lệnh bảo vệ, cũng áp lực to lớn, trong lòng lại càng lo lắng Phương Hành, sợ hắn sẽ bởi vì mình mà chết ở chỗ này, muốn khuyên hắn trở lại trên đường nhỏ an toàn.
- Ta không có Huyền Băng Lệnh? Ta còn nhiều hơn các ngươi cộng lại...
Phương Hành cười nhạt, tự nhiên không chịu đi ra ngoài.
Trên thực tế, lấy suy nghĩ ổn thỏa, hắn cảm giác mình nên trực tiếp tiến vào chỗ sâu của Đại Tuyết Sơn thì tốt hơn, sau khi phát hiện tác dụng của Thông Minh U Hàn Ngọc, hắn đã không cần đi theo Ứng Xảo Xảo lẻn vào Băng Âm Cung rồi, hơn nữa hắn cũng phát hiện, Băng Âm Cung không chỉ là thu đệ tử đơn giản như vậy, sâu trong Đại Tuyết Sơn, tựa hồ có cường giả đang mưu tính cái gì.
Dựa theo thói quen của hắn, lúc này hẳn là trực tiếp xâm nhập Đại Tuyết Sơn, đi tìm tòi đến tột cùng mới phải.
Chẳng qua mặc dù hắn tính tình tàn nhẫn, dám giết người, cũng dám tát nữ nhân, nhưng thấy Ứng Xảo Xảo cô đơn một người đứng ở trong băng thiên tuyết địa, mờ mịt bất lực, cũng cảm thấy có chút mềm lòng, muốn giúp nàng một tay.
Nghiêm khắc nói ra, đúng là sau khi hắn cứu Tiểu Man, đây là lần thứ hai phát thiện tâm.
Hắn đã cảm giác ra, ở trong núi tuyết mịt mờ khắp nơi đều bố trí cấm chế và đại trận kia, uy áp cơ hồ trải rộng toàn bộ Đại Tuyết Sơn, chỉ bất quá lực lượng khống chế trận nhãn các nơi, tản ra hàn khí, đương nhiên đó là hàn khí trên Huyền Băng Lệnh, loại khí tức này có thể chống đỡ đại trận uy áp ở trình độ nhất định, làm cho người ta miễn cưỡng đi lại ở trong trận.
Trúc Cơ trưởng lão đã nói, Huyền Băng Lệnh này, là Ngự Trận Phù đầu tiên bọn hắn đưa cho chư vị thiên kiêu, mà trong Đại Tuyết Sơn, còn giấu thật nhiều Ngự Trận Phù khác, không nghi ngờ chút nào, Ngự Trận Phù kia cũng dùng loại hàn ngọc này chế thành, khó trách chúng thiên kiêu đều phải đi tìm kiếm Ngự Trận Phù, bởi vì nếu kiếm đủ Ngự Trận Phù, thông qua đại trận quả thực không cần tốn nhiều sức.
Chẳng qua đại khái trưởng lão kia cũng không nghĩ tới, lúc này trên người Phương Hành có khoảng mười mấy tấm Huyền Băng Lệnh, đi lại ở trong Đại Tuyết Sơn, có thể cảm giác được lực lượng đại trận sát qua bên cạnh mình, ngay cả Ứng Xảo Xảo phía sau hắn gánh chịu áp lực, cũng mạnh hơn hắn rất nhiều lần, cái gọi là thí luyện này, đối với hắn đừng nói thí luyện, quả thực chính là đi dạo phố.
- Thoạt nhìn Đại Tuyết Sơn cũng không có gì lợi hại...
Một đường đi tới, Phương Hành không nhịn được nói thầm.
Hắn và Ứng Xảo Xảo đã xâm nhập gần mười dặm, ngoại trừ trước mặt trắng xóa, thì không phát hiện quá nhiều nguy cơ.
Dĩ nhiên, đây là bởi vì hắn có Âm Dương Thần Ma Giám, có thể tránh né các loại cấm chế.
- Tiểu Cửu, hình như chúng ta thật có hi vọng tiến vào sâu trong Đại Tuyết Sơn...
Tâm tình của Ứng Xảo Xảo cũng hơi ổn định, nhỏ giọng nói với Phương Hành.
Phương Hành nghe nàng xưng hô thế này có chút không được tự nhiên, nói:
- Ngươi có thể đổi cách gọi không? Đừng có Tiểu Cửu Tiểu Cửu!
Ứng Xảo Xảo cũng ngẩn ra, nghĩ thầm không gọi ngươi Tiểu Cửu thì biết gọi gì? Khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi muốn ta gọi tên gì?
Phương Hành nói:
- Kêu Cửu gia nghe sẽ tương đối thoải mái!
Ứng Xảo Xảo cong cái miệng nhỏ nói:
- Ta không chịu... nếu không ta gọi ngươi là Tiểu Cửu ca ca?
- Ngay cả cách gọi cũng không chịu thay đổi... Tùy ngươi đi!
Phương Hành có chút bất đắc dĩ, không muốn cải cọ vấn đề này, thuận miệng đáp ứng.
- Ta rất ít như vậy với người khác...
Trong lòng Ứng Xảo Xảo cũng không biết có phải đang nhớ lại "Chiêu Dương ca ca" hay không, tâm tình có chút trầm thấp.
- Dừng lại!
Bỗng nhiên, Phương Hành kéo lấy nàng, vòng qua eo nàng, kéo nàng vào trong ngực.
- Ngươi... Ngươi làm gì ôm ta chặt thế?
Ứng Xảo Xảo kinh hãi, hô hấp có chút dồn dập, trợn to hai mắt nhìn Phương Hành ngay sát mặt.
Phương Hành cũng không nhìn nàng, ánh mắt quan sát phía trước nói:
- Phía trước kìa...
Ứng Xảo Xảo kinh ngạc quay đầu, định thần nhìn lại, nhất thời kinh hãi.
Thì ra phía trước bọn hắn hơn ba mươi trượng, dưới một tuyết lĩnh, có một con giao xà thân như tuyết trắng, to như thùng nước, chiều dài chừng hơn mười trượng, vòng trên một tảng đá khổng lồ màu trắng, đôi mắt như lồng đèn u ám nhìn hai người bọn họ, giao xà vốn màu trắng, ở trong gió tuyết mịt mờ, cực kỳ khó bị phát hiện, bọn họ suýt nữa đã xông tới.