Ưng Thạch trưởng lão cho rằng bọn họ còn không biết cách dùng Huyền Băng Lệnh, liền mỉm cười giải thích:
- Chư vị, thực không dám giấu diếm, Huyền Băng Lệnh đưa đến trên tay các ngươi, chính là lấy một loại hàn ngọc từ Thái Âm Huyền Mạch đặc biệt chỉ có dưới Băng Âm Cung, ba trăm năm trước mới được Thái Thượng Trưởng Lão phát hiện, có hiệu dụng khu tà thủ thần, dùng lúc phá cấp, có thể phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma, tăng cường cơ hội phá giai, lệnh bài này đưa cho chư vị, chẳng khác nào biếu tặng cho các ngươi một bảo vật có thể phá giai, thành ý của Băng Âm Cung trời đất chứng giám!
Nghe lời này, mọi người càng ngây ra....
Ưng Thạch trưởng lão cười nhẹ, đối với phản ứng kinh ngạc của mọi người cũng không bất ngờ.
Trên thực tế, Băng Âm Cung bọn họ cũng tính toán lợi dụng Thái Âm Huyền Mạch đặc thù kiếm một khoản lớn, loại ngọc quáng này ở Sở Vực hay cả Nam Chiêm đều không nghe nói tới, chỗ huyền bí của nó là do Hồ Cầm lão nhân tự mình phát hiện, khu tà thủ thần, vô luận là phá giai hay ngộ đạo, đều có thể dùng được, có thể nói là một chí bảo, giá trị vô lượng.
Giới tu hành, tài nguyên làm trọng, dạng tài nguyên gì dễ dàng đổi lấy nhất?
Khẳng định chính là loại quáng mạch độc nhất vô nhị này.
Có ngọc quáng này, Băng Âm Cung phát triển trở thành Sở Vực hay Nam Chiêm đệ nhất tông cũng có hi vọng.
Lần này Băng Âm Cung đưa loại Huyền Băng Lệnh này ra ngoài, cũng chưa chắc không có ý tứ mượn miệng mọi người tuyên dương huyền diệu của loại ngọc này.
Có thể tưởng tượng, đợi ngọc này được mọi người biết, người tới cửa cầu ngọc tất nhiên sẽ nối liền không dứt.
Đến lúc đó, bằng vào ngọc quáng này, Băng Âm Cung có thể thu vô số tư nguyên.
Ưng Thạch trưởng lão đang chờ mọi người nói tạ ơn, lại thấy mọi người thật lâu không nói một câu, có chút nghi ngờ nhìn xuống phía dưới.
Nhưng không nghĩ tới, trạng diện lại khiến hắn kinh hãi.
Không có thần sắc cảm kích, chúng tu rõ ràng đều là bộ dáng oán giận.
- Thật quá đáng, chẳng lẽ đây chính là diễn xuất của Băng Âm Cung sao?
Chu gia hộ đạo giả tức đến bộ ngực run run.
- Cho dù chúng ta là tiểu thế gia, không so sánh được với Băng Âm Cung truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng các ngươi trêu chọc bọn ta như vậy, vui lắm sao?
Lý gia hộ đạo giả giận dữ.
- Băng Âm Cung, hắc hắc, Băng Âm Cung, được xưng chính đạo đứng đầu Sở Vực, tên không hợp thực nha!
Kiều gia hộ đạo giả cười lạnh liên tục.
Ưng Thạch trưởng lão có chút không vui, lạnh lùng nói:
- Các ngươi cho rằng ta khuyếch đại sao? Thái Âm Hàn Ngọc, chính là do Thái Thượng Trưởng Lão tự mình phát hiện, có hiệu quả trừ tà thủ đạo, các ngươi trở về thử một lần sẽ biết!
Chu gia hộ đạo giả càng thêm nổi giận, chỉ vào Ưng Thạch trưởng lão, ngón tay run run:
- Các ngươi rõ ràng đã thu hồi Huyền Băng Lệnh, còn nói trở về thử một lần sẽ biết? Chẳng lẽ những thế gia chúng ta, ở trong mắt Băng Âm Cung các ngươi, có thể tùy tiện trêu chọc như thế sao?
- Đúng, lần này Băng Âm Cung làm thật quá mức!
- Tiêu Cung chủ ở nơi nào? Chúng ta muốn gặp mặt hắn đòi công đạo!
- Băng Âm Cung thật tính toán đắc tội tất cả thế gia chúng ta sao?
Ưng Thạch trưởng lão cũng ý thức được không bình thường, quát chói tai:
- Chớ ồn ào, Băng Âm Cung thu hồi Huyền Băng Lệnh khi nào?
- Rõ ràng là một nữ đệ tử Băng Âm Cung của các ngươi lấy đi Huyền Băng Lệnh, ngươi còn muốn phủ nhận?
- Không sai, lúc ấy ta còn hỏi tên của nàng, chính là một tiên tử họ Phương!
- Nàng thậm chí đánh ngất xỉu lão phu cướp đi Huyền Băng Lệnh, lúc này Băng Âm Cung các ngươi lại phủ nhận?
Nhất thời quần chúng xúc động, cả đại điện ầm ĩ náo loạn lên.
Sắc mặt Ưng Thạch trưởng lão phát xanh, cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng, vội vàng lấy ngọc phù đưa tin, gọi Cung chủ Tiêu Trường Thanh tới, thấp giọng kể rõ, Tiêu Trường Thanh cũng chấn động, cặn kẽ hỏi rõ ràng, cả người sợ ngây ra, ngạc nhiên nói:
- Vậy mà lại có người giả trang thành đệ tử Băng Âm Cung, lừa gạt đi Huyền Băng Lệnh trong tay các ngươi?
Nhìn thấy ngay cả Băng Âm Cung Cung chủ cũng khiếp sợ như vậy, thanh âm thấp rất nhiều, cũng có chút hồ nghi.
Đường đường Băng Âm Cung Cung chủ, đại đệ tử của người mạnh nhất Sở Vực, tựa hồ không cần bởi vì... chút chuyện như vậy mà làm bộ làm tịch...
- Thật không phải là Băng Âm Cung các ngươi làm?
Tiêu Trường Thanh trầm giọng nói:
- Các ngươi mới vừa nói nàng là Trúc Cơ cảnh?
Chu gia hộ đạo giả gật đầu nói:
- Lão phu đã gặp nàng, thật là Trúc Cơ cảnh không thể nghi ngờ!
Tiêu Trường Thanh thở dài một tiếng nói:
- Vậy có thể xác định, tất nhiên là có người giả mạo, đệ tử phái nữ của Băng Âm Cung ta có ba người Trúc Cơ, số tuổi đều ngoài trăm tuổi, hơn nữa vẫn ở trong cung, không có đi ra ngoài, hơn nữa từ quần áo các ngươi miêu tả, chỉ có tiểu sư muội Diệp Cô Âm giống nhất, nhưng nàng đã theo sư tôn tiến vào Đại Tuyết Sơn rồi!
- Đây... Đây là nói như thế nào?
Trong điện nhất thời kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Trường Thanh thở dài, nhìn Ưng Thạch trưởng lão nói:
- Huyền Băng Lệnh bị trộm, cũng không tính là gì, toàn bộ khách quý, mỗi người cho... một khối Thái Âm Ngọc nữa là được, chẳng qua người gạt ngọc nhất định phải tìm ra, thế gian này trừ đệ tử Băng Âm Cung chúng ta, vẫn còn có người hiểu được công hiệu của Thái Âm ngọc, thực sự quái tai, chẳng lẽ sắp xếp của sư tôn đã bị tiết lộ?
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên kinh hãi: