Nghe vậy, trung niên kia khẽ mỉm cười nói:
- Sư tôn từ bi, có chút chuyện suy nghĩ không khỏi quá đơn giản, đại cơ duyên này, tặng không cho những thứ gọi là thiên kiêu kia, có lẽ bọn họ sẽ không quá để ý, chỉ có cho bọn hắn một chút khó khăn, sau khi bọn họ nhận được, mới có thể thấy Băng Âm Cung chúng ta cho bọn hắn bao nhiêu ân đức, lòng mang kính sợ!
Bên cạnh một có người nói:
- Vậy vì sao không trực tiếp nói rõ với bọn họ, đấu pháp quyết thắng thua, người thắng mới có thể tiến vào Đại Tuyết sơn?
Trung niên thở dài nói:
- Bởi vì bọn họ đấu pháp quyết thắng thua, cơ hồ không có bất kỳ ý nghĩa, rất nhiều thiên kiêu là tài nguyên bồi đắp, tu vi cao, không chắc có tư chất hơn tu vi thấp, nhưng nếu đấu pháp, người tu vi thấp cơ hồ là nhất định phải thua, đối với chúng ta mà nói, những người này là Linh Động trung kỳ hay Linh Động hậu kỳ, có cái gì khác nhau chứ? Bất quá là hao tổn một chút tài nguyên, là có thể bù đắp chênh lệch này, cho nên lần này muốn xem, chính là thứ nằm ngoài tu vi!
- Nằm ngoài tu vi?
Trưởng lão mặt mũi già nua hơi ngẩn ra.
Trung niên gật đầu nói:
- Trí kế, ánh mắt, tính tình cho tới đan, khí, pháp, âm… thậm chí vận khí, đều trọng yếu hơn tu vi, dĩ nhiên trọng yếu hơn, là xem bọn hắn có dám tranh hay không, có dám đoạt hay không! Ở trong quy tắc chế định đoạt coi là bản lãnh gì, có can đảm phán đoán thế cục, ở dưới tình huống quy tắc không rõ bắt đầu đoạt, mới là bản lãnh thật sự!
Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, thở dài nói:
- Dù sao cơ duyên này, không phải tu vi cao hay thấp có thể lấy được...
...
Hàn Phách Cốc khói lửa trận trận, chung quanh sát phạt, người người cảm thấy bất an.
Một cánh cửa gỗ đã không cách nào bảo vệ an nguy của mình, bởi vì không biết người đáng chết nào đưa ra một biện pháp "chửi đổng", khi người khác mắng đến trên người Lão tổ nhà ngươi, ngươi không muốn ra đánh một trận cũng khó!
Lúc đầu mọi người đoạt tiểu lâu, hoặc là lừa gạt mở cửa, hoặc ở bên ngoài lớn tiếng khiêu chiến, tối thiểu còn có giới hạn thấp nhất, nếu người trong lâu cảm thấy không dám chắc, liền làm con rùa đen rút đầu, thừa nhận mình không phải đối thủ của ngươi còn không được sao? Nhưng "chửi đổng" vừa xuất hiện, sẽ không đơn giản như vậy, một phương pháp đơn giản nhất, nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Đánh người không mất mặt, nói xấu người không nói yếu điểm, ngươi vũ nhục lão tổ nhà ta, ta có thể nào tiếp tục giả vờ có tai như điếc?
Vô luận như thế nào cũng phải đi ra liều mạng, nếu không lan truyền ra ngoài, cả gia tộc sẽ hổ thẹn.
Bất quá dưới loại cục diện này, chỉ có Bách Thú Tông vững vàng đương đương.
Có không ít người tới gõ tiểu lâu của Bách Thú Tông, có người hòa thiện bái phỏng, có người hung ác gõ cửa, còn có người nói mình đã từng quen biết Bách Thú Tông, hi vọng vào lâu ngồi chơi, đối với chút ít lý do này, Mạc Da trưởng lão rất thông minh, một mực không mở cửa, thậm chí không trả lời, chỉ khư khư đóng cửa, tất cả mọi người ở bên trong đều giả chết.
Trong đó Ứng Xảo Xảo thấy Phương Hành vẫn chưa trở lại, có chút lo lắng, muốn đi ra ngoài tìm hắn, lại bị Mạc Da trưởng lão ngăn trở, khuyên nàng:
- Ngươi đừng lo lắng cho hắn, mặc dù ta cảm thấy tiểu tử này thông minh, có thể được tài bồi, bất quá dù sao chỉ là một hạ nhân, không đáng giá để ngươi mạo hiểm lớn như vậy, hơn nữa hắn chỉ là một hạ nhân, hiện ở bên ngoài rối loạn, ai sẽ rỗi rãnh để ý tới hắn? Tiểu tử này an nguy không thành vấn đề, cùng lắm đợi chuyện nơi đây ổn thỏa, ta thu hắn làm đồ đệ, cho hắn một cái xuất thân tốt là được!
Nghe lời này, Ứng Xảo Xảo mới coi như miễn cưỡng an bình xuống.
Theo nàng, Mạc Da trưởng lão chịu nhận đồ đệ, thật đúng là một cái xuất thân tốt.
Bách Thú Tông nửa tông nửa quốc, cho nên đẳng cấp sâm nghiêm, Ứng thị nhất mạch các nàng chẳng khác gì là Vương thất của Bột Hải quốc, mà đệ tử, nếu không truyền thừa tam đại yêu linh, thì giống như bình dân, Phương Hành chỉ là một đệ tử tạp dịch, ở bên ngoài chính là gia đinh, hạ nhân, nhưng nếu Mạc Da trưởng lão thu hắn làm đồ đệ, liền nhảy vọt trở thành quý tộc.
Bất quá bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Phương Hành để cho bọn họ lo lắng, lúc này đang mang theo bảy tám viên linh thạch thượng phẩm trở lại thuyền, sau đó bắt đầu tính ra thực lực của tất cả tu sĩ, cái biện pháp "chửi đổng" này, chỉ bán cho bảy tám người liền không còn hiệu quả, những người khác rối rít noi theo, không trả cho hắn tiền, để cho hắn rất tức giận, đám người đại gia tộc này quá mức keo kiệt.
Bất quá mục đích của hắn cũng đạt tới, một là đảo loạn phong vân, ở dưới loạn cục, Bách Thú Tông động thủ đoạt lâu thứ nhất làm người ta giận sôi đã không nổi bật, hai là trừ Tiêu gia và Sở Hoàng Thái tử, cơ hồ thực lực của từng gia tộc và thế lực đều bị hắn nắm giữ.
Nói như vậy, sau đó gặp phải chuyện gì, xử lý cũng rất dễ dàng.
Trong chém giết hỗn loạn, ba ngày rất nhanh đã qua.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, trong gió tuyết, bảy tám đệ tử Băng Âm Cung người mặc cẩm bào đáp mây bay đến.
Cầm đầu lại là ba trưởng lão chấp sự Trúc Cơ cảnh, còn lại đều là Linh Động cảnh, nhóm người này giá lâm Hàn Phách Cốc, trưởng lão cầm đầu quét nhìn sơn cốc một cái nói:
- Chư vị đạo hữu cực khổ, Băng Âm Cung chuẩn bị không chu toàn, đã chậm trễ khách quý, mời theo Ưng Thạch đi dự tiệc...
Thanh âm của hắn lang lảnh, truyền khắp cả sơn cốc.