Lược Thiên Ký

Chương 404: Chửi đổng

Chương Trước Chương Tiếp

Giựt giây để Ứng Xảo Xảo và Mạc Da trưởng lão đoạt tiểu lâu, mặc dù Phương Hành cảm giác suy đoán của mình hơn phân nửa là chính xác, nhưng cũng không dám chắc, vạn nhất đoán sai, như vậy cử động này ngược lại có thể làm hỏng kế hoạch theo nàng lẻn vào Băng Âm Cung, cho nên Phương Hành quyết định xúi giục tất cả mọi người đi đoạt, đến lúc đó hỗn loạn, pháp không trách chúng, Băng Âm Cung muốn phạt cũng không cách nào phạt.

Tương tự như thế, Phương tiên tử mặc váy đi đây đi đó, gạt sạch Huyền Băng Lệnh trong tay người khác, trong quá trình này không phải là không ai hoài nghi, nhưng pháp y trên người và lệnh bài trong tay Phương Hành đều là đồ thật, không sợ đối phương nhìn ra sơ hở, cho dù có chút hoài nghi, cũng chỉ do dự một chút, liền giao Huyền Băng Lệnh cho hắn.

Thật sự lừa gạt không nổi, sau lưng Độc Cước Đồng Nhân Giáo xuất hiện, một gậy gõ lên đầu, cầm lệnh bài rời đi, dù sao lúc này Hàn Phách Cốc đã rối loạn, có vô số người động thủ, không còn ai chú ý tới hắn...

Cái câu "muốn bái sư, đoạt tiểu lâu", đã nhấc lên sóng to gió lớn ở trong Hàn Phách Cốc, thật ra thì giữa chúng tu, không thiếu hạng người thông tuệ, nhìn thấy nhiều người bái sư như vậy, Hàn Phách Cốc lại ít tiểu lâu như thế, vốn đã có chút hoài nghi, chỉ là nhất thời không cách nào kết luận, cho nên mới chậm chạp không động thủ mà thôi, đợi đến sáu chữ này truyền ra, mọi người đều không khách khí nữa.

Đợi đến khi Phương Hành lừa gạt được chừng mười tấm Huyền Băng Lệnh, trong Hàn Phách Cốc đã có rất nhiều đại thế lực ra tay.

Mà hắn là người khởi xướng, đã chạy về pháp thuyền, cởi váy, vui mừng đánh giá mười mấy tấm Huyền Băng Lệnh lừa gạt tới, sau đó gọi Đại Bằng Tà Vương ra, để cho hắn hỗ trợ kết luận một chút.

Hắn thông qua Âm Dương Thần Ma Giám phát hiện diệu dụng của loại ngọc này. Nhưng chỉ có thể xác định Huyền Băng Lệnh là dùng một loại ngọc tên Thông Minh U Hàn Ngọc luyện chế, trong đó ẩn chứa hàn khí, có tác dụng khắc chế sát khí của Sát Linh, những thứ khác một chữ cũng không biết, vẫn phải nhờ Kim Đan Yêu Vương kiến thức rộng rãi như Đại Bằng Tà Vương tới cặn kẽ phân tích.

- Thông Minh U Hàn Ngọc?

Đại Bằng Tà Vương nghe hắn nói qua, có chút cổ quái nói:

- Năm đó bổn tọa tung hoành thiên hạ, không nói kiến thức rộng rãi, nhưng thiên hạ kỳ trân, cũng coi như hiểu rõ bảy tám phần, làm sao chưa từng nghe nói về loại bảo ngọc này?

- Ngươi chưa từng nghe? Có phải tên gọi bất đồng hay không? Ngươi nhìn, chính là loại ngọc này!

Thấy Đại Bằng Tà Vương chưa nghe nói qua, Phương Hành cũng ngây ngẩn cả người, cầm một tấm Huyền Băng Lệnh cho hắn nhìn.

Đại Bằng Tà Vương thao túng một luồng âm khí, vòng quanh tấm Huyền Băng Lệnh nhìn một hồi lâu, lắc đầu nói:

- Quả thật chưa từng thấy, thật ra từ thường thức đến xem, khối ngọc này mờ đục, linh khí khan hiếm, đối với người tu hành mà nói chỉ là một loại ngọc rất thấp kém, không cách nào luyện khí. Hàn khí bên trong, thoạt nhìn cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng có thể khắc chế sát khí của Sát Linh trong cơ thể ngươi, thật là quái tai...

- Ta áp chế một chút để cho ngươi xem!

Phương Hành để cho hắn tiến vào thức hải của mình, sau đó hấp thu một luồng hàn khí, biểu diễn quá trình hàn khí khắc chế sát khí, sau khi Đại Bằng Tà Vương xem xong, có chút hiểu được nói:

- Nhìn dáng vẻ không giả, loại hàn ngọc thấp kém này, hàn khí bên trong quả thật có chút môn đạo, vẫn là lão phu kiến thức thiếu sót, lại không nghe nói Băng Âm Cung có đồ vật tốt như vậy...

Phương Hành khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu, các loại tài liệu trân quý, đều có rất nhiều huyền diệu.

Đừng nói Đại Bằng Tà Vương là Kim Đan cảnh, coi như Nguyên Anh tới Độ Kiếp, cũng không dám nói nhận thức mọi tài nguyên tu hành trong thiên hạ, hơn nữa coi như là mình, có thể phát hiện diệu dụng này, cũng là bởi vì Âm Dương Thần Ma Giám.

Âm Dương Thần Ma Giám lai lịch thần bí, thứ nó giám định không ra thực không nhiều, không thể theo lẽ thường phán định.

- Vậy ngươi giúp ta nghiên cứu một chút, loại hàn ngọc này có thể hóa giải Sát Linh không? Nếu số lượng không đủ, ta đi lấy thêm!

Phương Hành ân cần hỏi han, hiểu rõ đối với Sát Linh, hắn còn không bằng Đại Bằng Tà Vương.

Đại Bằng Tà Vương suy nghĩ một hồi, trầm ngâm nói:

- Mặc dù loại hàn khí này có hiệu quả với sát khí, nhưng chỉ là áp chế, mà không phải hóa giải, ngươi chuẩn bị nhiều một chút cũng không sai, tối thiểu nó có thể kéo dài thời gian Sát Linh đột phá phong ấn trong cơ thể ngươi, bất quá nếu muốn hoàn toàn hóa giải mà nói, phẩm chất của hàn khí này chưa đủ, khó khăn rất lớn...

- Ừ, dù sao chẳng qua là Thông Minh U Hàn Ngọc hạ phẩm, nếu là thượng phẩm, sẽ có chút ít khả năng...

Phương Hành nhớ lại Âm Dương Thần Ma Giám đánh giá loại hàn ngọc này, như có điều suy nghĩ gật đầu.

Hắn cũng không quá lo lắng, nếu Băng Âm Cung có tồn tại loại hàn ngọc này, đã nói rõ mình tìm đúng địa phương, chỗ khác không có loại hàn ngọc này, chỉ Băng Âm Cung có, đã nói rõ đây là đặc sản của Băng Âm Cung, có hàn ngọc hạ phẩm, khẳng định cũng sẽ có hàn ngọc thượng phẩm, thậm chí hàn ngọc cực phẩm, nếu hàn ngọc hạ phẩm không đủ để hóa giải Sát Linh của mình, vậy thượng phẩm cực phẩm thì sao?

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Hành vẫn rất lạc quan!

Giờ khắc này, trong Hàn Phách Cốc, sự kiện đoạt lâu đã càng ngày càng nghiêm trọng.

Trừ hai tiểu lâu ở sâu nhất, cơ hồ mỗi một tiểu lâu đều nhận lấy khiêu khích, mới đầu mọi người đều nhẹ nhàng, nho nhã lễ độ, lấy khiêu chiến làm chủ, nhưng phát hiện đệ tử Băng Âm Cung thỉnh thoảng xuất hiện hoàn toàn không thèm để ý tư đấu của mình, vì vậy bỏ qua thể diện, ám đấu chuyển thành minh tranh.

Người ngoài lâu liều mạng đuổi người trong lâu ra ngoài, sau đó ác chiến một phen.

Người thắng tước chiếm cưu sào, kẻ bại đi tìm cái tổ khác yếu hơn, chiếm tổ của nó.

Chỉ bất quá đoạt lâu cũng nhìn thời cơ, Bách Thú Tông thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, may mắn cướp được một tiểu lâu, mà người phía sau đoạt lâu, lại càng ngày càng khó, hoặc là chiếm cứ tiểu lâu, thực lực quả thật rất mạnh, người khác muốn cướp cũng đoạt không nổi, hoặc là tự biết thực lực quá yếu, gắt gao đóng cửa gỗ, Thiên Vương lão tử gọi cũng không mở.

Tranh đoạt kéo dài hơn nửa đêm, sau đó ngừng lại.

Có thật nhiều thế lực có năng lực tranh đoạt, nhưng đối mặt với tất cả mọi người đóng chặt đại môn, đều vô kế khả thi.

Cửa gỗ có cấm chế, khó có thể từ bên ngoài mạnh mẽ mở ra, người ta không mở cửa, cũng không thể đánh vào đi?

Hàn Phách Cốc ác đấu càng ngày càng ít, Phương Hành vẫn núp ở trong pháp thuyền xem náo nhiệt nhịn không nổi nữa, bản thân hắn chính là người chỉ sợ thiên hạ bất loạn, nhìn thấy các thế lực vì chuyện gọi cửa cảm thấy khó khăn, liền đổi giả dạng, cầm một cây côn, phía trên treo một lá cờ nhỏ, trên viết:

- Bí phương kêu cửa độc nhất vô nhị, một viên linh thạch thượng phẩm bán ra, đảm bảo cửa mở!

Khiêng cờ nhỏ, chạy một vòng ở trong sơn cốc, đưa tới nhiều thế lực chú ý.

- Tiểu quỷ kia, ngươi tới đây!

Ngoài tiểu lâu, một lão giả Trúc Cơ trung kỳ đang không cách nào bức người bên trong đi ra mà buồn rầu, gọi Phương Hành tới, trầm giọng quát:

- Ngươi có biện pháp mở cửa này ra?

Phương Hành cười nói:

- Dễ dàng!

Trúc Cơ trung kỳ lão giả quát lạnh nói:

- Mau nói cho ta nghe!

Phương Hành chỉ cờ nhỏ:

- Một viên linh thạch thượng phẩm, trẻ nhỏ dễ bị gạt!

Ánh mắt lão giả kia lóe lên, cũng không sợ Phương Hành gạt người, một viên linh thạch màu tím bắn tới, quát lên:

- Nói!

Phương Hành cười hắc hắc, để cho hắn kê lỗ tai tới, nói thật nhỏ.

Sắc mặt Trúc Cơ cảnh lão giả dần dần thay đổi, lúng ta lúng túng nói:

- Làm như vậy không tốt đâu?

Phương Hành nói:

- Hữu hiệu!

Lão giả vỗ đùi quyết tâm, chỉ vào đám đệ tử của mình quát lên:

- Các ngươi tới đây!

Thấp giọng cùng bọn họ nói một hồi, mấy người này xoa tay, ở trước tiểu lâu đứng thành hàng, hô to:

- Thanh Hòa quốc Miêu gia, năm đó Lão tổ nhà các ngươi vì theo đuổi Thanh Vân Tông Thanh Điểu trưởng lão, sắp quỳ đến trên mặt đất rồi, người ta ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, ngươi nói mất mặt không? Năm đó Lão tổ nhà các ngươi có một ngoại hiệu là nóng đầu các ngươi biết không?

- Oa nha nha, Mạnh lão đầu ngươi nói ta không dám đánh với ngươi một trận thì thôi, lại dám khinh nhờn Lão tổ nhà chúng ta, hôm nay Miêu gia chúng ta sẽ cùng Mạnh gia các ngươi liều mạng, mở cửa mở cửa, ta muốn băm lão cẩu này thành thịt vụn...

Trong tiểu lâu rống to một tiếng, cửa gỗ mở ra, người bên trong đằng đằng sát khí vọt ra.

Mà người trong Miêu gia cũng hét lớn một tiếng, xông về phía trước.

Phương Hành thì cười ha ha, khiêng cờ nhỏ làm sinh ý khác.

Phương pháp kia cực kỳ đơn giản, đó chính là đứng ở ngoài cửa chửi đổng, từ chuyện Lão tổ nhà ngươi lúc tuổi còn trẻ nhìn lén Trương quả phụ hàng xóm tắm một đường mắng đến người giúp việc nhà ngươi nuôi con chó kia cắn tiểu khất cái lỡ đường, ngươi nói tổ phong nhà các ngươi có phải rất mất mặt hay không? Ngươi có phải muốn duy trì tôn nghiêm cho Lão tổ nhà các ngươi và con chó kia hay không? Vậy thì đừng như con rùa đen rút đầu ẩn núp, đi ra ngoài đánh một trận đi!

Nói tóm lại, những đại thế gia này đều biết gốc biết rễ của nhau, muốn chọc giận đối phương thật không khó.

Trong lúc nhất thời, cục diện của Hàn Phách Cốc mới vừa ổn định lại lần nữa náo nhiệt.

Lúc này trong hư không cách Hàn Phách Cốc trăm dặm, một trung niên tướng mạo bình thường chắp tay đứng ở trong hư không, sau lưng hắn là năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh, có già có trẻ, trên người đều mặc cẩm bào có thêu ký hiệu Băng Âm Cung, nhìn về phía Hàn Phách Cốc, nhìn thấy linh quang ngất trời, sát khí sục sôi, trung niên khẽ nở nụ cười.

- Nhanh như vậy đã bắt đầu tranh đoạt, nói rõ tu sĩ Sở Vực còn có mấy phần huyết tính!

- Tông chủ, chuyện này tựa hồ không giống Thái Thượng Trưởng lão phân phó a...

Phía sau trung niên, có một Trúc Cơ già nua nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 63%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)