- Tốt, Xảo Xảo, lần này đi Băng Âm Cung bái sư, cần nghe lời của Mạc Da trưởng lão...
Ứng Sư Hống cũng than nhẹ một tiếng, phân phó Ứng Xảo Xảo một câu, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành, lộ ra vẻ cầu khẩn.
Phương Hành liếc mắt, xoay người sang chỗ khác.
Nghĩ thầm mình dựa thế tiến vào Băng Âm Cung mà thôi, người này lại như muốn gửi gắm con gái cho mình, quá đáng ghét.
- Tông chủ, chúng ta lên đường...
Mạc Da trưởng lão hành lễ, sau đó quát to một tiếng, thúc dục pháp nguyên trên thuyền.
Pháp thuyền ùng ùng bay lên, tựa như một cung điện khổng lồ, lao về xa xa.
Đệ tử Bách Thú Tông ở phía dưới, nhất tề khom người đưa tiễn.
Mây trôi vạn dặm, kình phong ập tới, cảnh sắc sông núi trên mặt đất nhanh chóng xẹt qua.
Người tu hành phi hành, có đôi khi cũng là một chuyện rất nhàm chán, dù sao địa vực quá lớn, cho dù lấy tốc độ kinh người của hồng tước, từ Bột Hải quốc chạy tới bắc bộ Sở Vực Băng Âm Cung, cũng cần thời gian gần một tháng, lại tương đối nhàm chán, Phương Hành cảm thấy chán, cả ngày ngồi ở đuôi pháp thuyền, uống rượu, nhìn lưu vân tịch hà đầy trời.
- Ai, nhân sinh thật bi ai...
Nhìn nhìn, Phương Hành không khỏi cảm thán, ngửa mặt lên trời thở dài.
Cảm giác mình rõ ràng đã thành công Trúc Cơ, nên cùng Kim Ô xông xáo giang hồ, đánh cướp nơi nơi, bây giờ lại bị ép giả trang thành người hầu, cùng đi Băng Âm Cung quỷ quái cầu người chữa bệnh, ông trời thật sự là quá tàn nhẫn.
- Nhân sinh của ngươi có cái gì đáng buồn?
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại thấy hồng ảnh xuất hiện ở bên mạn thuyền khác, chính là Ứng Xảo Xảo, nàng đã đổi sang hồng trang xinh đẹp, lần đầu tiên Phương Hành thấy nàng mặc như vậy, vết sẹo trên mặt cũng đã tốt, gương mặt trở nên bóng loáng như đồ sứ, nhưng vẻ mặt quỷ linh tinh quái đã không thấy, trông rất ưu thương, ánh mắt ảm đạm, nhìn mây bay ở ngoài thuyền.
Nàng ở trong khoang thuyền bị đè nén, trong lúc vô tình đi tới đuôi thuyền hóng gió, vừa vặn nghe Phương Hành kêu rên một tiếng.
Theo Ứng Xảo Xảo, sau khi mình gặp được tiểu ma đầu kia, mới bắt đầu nhân sinh bi ai nhất, tên người hầu rãnh rỗi không có chuyện gì núp ở phía sau pháp thuyền uống rượu, có cái gì đáng buồn, liền thuận miệng hỏi một câu.
Phương Hành sớm phát hiện Ứng Xảo Xảo, chẳng qua là không phản ứng đến nàng, liếc mắt, lười biếng nói:
- Dù sao cũng bi ai hơn ngươi!
Ứng Xảo Xảo thấy người này hờ hững với mình, trong lòng cũng cảm thấy có chút mới mẻ, khẽ tựa vào mép thuyền, thản nhiên nói:
- Ngươi biết cái gì là bi thương buồn bã sao? Biết không? Hung nô trung thành nhất cùng Chiêu Dương ca ca thương yêu ta nhất, đều bị một tiểu ma đầu hung ác giết, ta mỗi ngày mỗi đêm mơ ác mộng, trong mộng tất cả đều là tiếng cười của tiểu ma đầu kia, mỗi lần tỉnh lại là một thân mồ hôi lạnh... Ta... Ta hận không thể giết chết tiểu ma đầu kia, hận không thể... đem hắn bầm thây vạn đoạn... Nhưng mà...
Nói tới đây, nàng hơi ngẩn ra, tựa hồ mình cũng không kịp phản ứng, rõ ràng là bình thường vô luận người khác an ủi như thế nào, cũng sẽ không nói ra, làm sao ở trước mặt hạ nhân kia không biết lễ số nói ra?
Phương Hành nghe, vẻ mặt lại ngẩn ngơ, vội vàng xoay người lại, vẻ mặt trịnh trọng, lời nói thấm thía nói:
- Tiểu muội muội, ngươi như vậy không đúng, phải học cách buông bỏ cừu hận mới được...
Ứng Xảo Xảo ngẩn ra, không nghĩ tới hắn nói với mình cái này, cười lạnh nói:
- Tại sao?
Phương Hành rất chân thành nói:
- Bởi vì nếu ngươi không buông cừu hận xuống, nhân sinh sẽ càng thêm bi ai!