Lược Thiên Ký

Chương 365: Một đường cướp bóc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mạc Dương khẽ bảo, bên cạnh hắn hai người hướng bên cạnh Ứng Xảo Xảo đi tới, mà hắn thì chắp hai tay, từ từ đi tới chỗ Ứng Xảo Xảo, thản nhiên nói:

- Thực không dám giấu diếm, phía trước sơn cốc có một nơi cấm chế, ta đã suy tính được gần hết, nhưng còn cần một người đến tuyết cốc, thay ta thăm dò một cái trận nhãn, để ta có cơ hội lấy ngự trận phù, bất quá Xảo Xảo sư muội cũng không cần lo lắng, ta cam đoan với ngươi, cho ta mượn một cái người hầu, ta sẽ trả cho ngươi một cơ hội an toàn tiến vào chỗ sâu trong Đại Tuyết sơn...

Ứng Xảo Xảo kinh hãi, vội vàng ngăn trước người Phương Hành, kêu lên:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể, ngươi đừng mơ!

Mạc Dương bất đắc dĩ lắc đầu, có chút không nhịn được, nói:

- Chỉ là một người hầu mà thôi, ngươi cần gì hẹp hòi như vậy?

Ứng Xảo Xảo đầy mặt tức giận, lạnh lùng nói:

- Tiểu Cửu ca ca không phải người hầu, ai dám đụng vào hắn, ta liều mạng với các ngươi!

- A, thật đúng là chủ tớ tình thâm a...

Thanh sam công tử bất đắc dĩ nở nụ cười, nói:

- Tiểu muội muội, đừng ép chúng ta dùng sức mạnh, ngươi cũng không phải đối thủ của chúng ta!

Ứng Xảo Xảo khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng nghẹn thành màu đỏ như máu, trên mặt đẹp, hiện ra vẻ tàn khốc, bỗng nhiên, nàng tế ra phi kiếm, trên đỉnh đầu, lại càng có một đạo hư ảnh cự xà mọc lên hai cánh lao ra, đương nhiên đó là Ứng Long yêu linh, thế nhưng thật bày ra tư thế muốn liều mạng, bất quá vào lúc này, một cái tay khoác lên trên bả vai nàng.

- Ngươi ngu à? Cùng bọn chúng liều mạng làm gì?

Phương Hành nhìn nàng tức đỏ mặt, kinh ngạc nói.

- Ta... Ta đang rất tức giận...

Ứng Xảo Xảo cũng giật mình, nhất thời ngập ngừng, không biết mở miệng như thế nào.

Nàng nghe lời của Mạc Dương đám người, nhất thời tức giận công tâm, trong lúc cấp thiết muốn bảo vệ Phương Hành, thậm chí cũng đã quên mình còn có một cái quân đoàn, đang ở cách đó không xa chờ đợi, so sánh lực lượng, ba người này cũng không coi là gì.

Phương Hành nói:

- Ngươi thật không chuyên nghiệp, một kẻ cướp lại bị dê béo chọc tức thành như vậy!

Ứng Xảo Xảo im lặng, nghĩ thầm chính mình vốn không phải là kẻ cướp chuyên nghiệp a!

- A, tiểu quỷ này điên rồi sao?

Nghe Phương Hành cùng Ứng Xảo Xảo bàn luận, thanh sam công tử cười lạnh, thấp giọng nói:

- Không cần trễ nãi thời gian, bắt lấy hắn!

Mạc Dương gật đầu, phi kiếm tế lên, tung bay vòng quanh bàn tay của hắn.

- Xảo Xảo sư muội, ngươi cũng đừng nóng giận, sau đó ta sẽ trả lại ngươi mười người hầu biết điều...

Đang nói câu này, Mạc Dương đã chuẩn bị xuất thủ.

Chẳng qua trong lúc bỗng nhiên, hắn cảm giác có chút không đúng, chung quanh tựa như có vô số khí tức nguy hiểm truyền tới.

Kinh hoàng quay đầu, hắn cùng với hai vị đồng bạn đồng thời ngây dại.

Chẳng biết lúc nào, bọn họ đột nhiên phát hiện, chính mình đã bị vô số yêu thú vây quanh. Tuyết giao, băng lang, hàn sư, thậm chí còn có một con bạch ngọc yêu tượng, trên trán mỗi một con yêu thú, cũng mơ hồ thoáng hiện một cái ký hiệu cổ quái, khiến cho bọn yêu thú này giống như bị người thao túng, mục quang bất thiện nhìn mình chằm chằm, đứng đầy một sườn núi, tựa như tùy thời sẽ nhào lên.

- Ngươi... Ngươi đừng làm loạn...

Mạc Dương sắc mặt đại biến, run giọng nói.

Lấy thực lực ba người bọn họ, tự nhiên sẽ không đem Ứng Xảo Xảo Linh Động tầng bảy cùng với hạ nhân bên người nàng nhìn không ra tu vi để vào trong mắt, chẳng qua bỗng nhiên đối mặt với nhiều yêu thú như thế, bị dọa phát run rồi, những yêu thú này, là bọn hắn dọc theo con đường này hết sức tránh né a, ai biết hai người kia dùng phương pháp gì, đem khống chế được rồi?

- Làm loạn? Dĩ nhiên sẽ không làm loạn!

Phương Hành đem độc cước đồng nhân sóc sau lưng mình lấy ra, chỉ ba người bọn hắn, quát to:

- Đem ngự trận phù trong tay các ngươi cùng túi trữ vật giao ra đây cho ta, nếu ai dám không nghe lời... Hắc hắc...

- Ngao...

Theo lời của hắn, toàn bộ yêu thú cùng kêu lên thét dài, thanh thế kinh người, hù dọa ba người này nhất thời sắc mặt đại biến.

- Ngươi... Ngươi muốn đánh cướp chúng ta ư? Bất quá là một cái hạ nhân, ngươi... Ngươi hiểu rõ ràng!

Mạc Dương xấu hổ đỏ mặt, lớn tiếng kêu lên, chẳng qua cũng không dám tùy tiện động thủ.

Phương Hành căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, vung tay lên:

- Các con, lên cho ta!

Ùng ùng!

Một đoàn yêu thú mãnh liệt giống như thủy triều xông tới, trong nháy mắt đem Mạc Dương ba người che mất.

Một nén hương thời gian, Phương Hành cầm trong tay ba khối ngự trận phù, lăn qua lật lại quan sát, hết sức hài lòng.

Mà trong tuyết cốc sau lưng bọn họ, Mạc Dương ba người ở trong sơn cốc có cấm chế bị phá tan, cả người là thương, y phục cũng không còn một mảnh, run rẩy chen chúc ở trong hang tuyết, khuôn mặt đau đến không muốn sống, bọn họ thật tâm muốn chết đều có rồi, ngươi muốn cướp ngự trận phù cũng thôi, đoạt huyền băng lệnh chúng ta cũng nhận, đoạt túi trữ vật... Không có biện pháp, cho ngươi cũng được!

Nhưng ngươi lột sạch y phục của chúng ta làm gì a!

Ba người cũng là vẻ mặt lúng túng vạn phần, ba người bọn họ quan hệ mặc dù không tệ, nhưng không có như vậy thẳng thắng gặp nhau a...

Đi đến đâu, đoạt đến đó!

Đại Tuyết sơn địa phương thí luyện, xuất hiện một màn kỳ lạ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 63%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)