Lược Thiên Ký

Chương 333: Ác nhân ma (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi... Ngươi giết ta đi... sư tôn ta... Sẽ thay ta báo thù...

Diệp Cô Âm đã không còn hy vọng, nhưng nàng rốt cuộc vẫn cao ngạo vô cùng, đến lúc này vẫn không có ý tứ cầu xin tha thứ.

Thanh âm trầm thấp tựa hồ đã có ý muốn chết.

- Hừ. Hiện tại giết ngươi, thật là đáng tiếc...

Phương Hành vốn không muốn giết nàng, cười hắc hắc, hướng Diệp Cô Âm đánh giá, trong đôi mắt tặc quang đại hiện.

Diệp Cô Âm nhất thời kinh hãi, nàng không sợ chết, nhưng sợ một việc khác phát sinh, chuyện bất kỳ nữ nhân nào đều sợ.

- Tiểu quỷ... Ngươi vĩnh viễn... Cũng đừng nghĩ đối với ta làm chuyện... Xấu xa...

Diệp Cô Âm đột nhiên vừa ngoan tâm giơ tay lên bấm ở trên cổ mình, năm ngón tay thậm chí đã đâm vào da.

- Ta tình nguyện chết... Cũng sẽ không bị ngươi làm bậy...

Giờ khắc này, nàng thậm chí ý chết đã quyết, muốn cắt đứt tánh mạng của mình, phòng ngừa hậu quả xấu ra đời.

Phương Hành thấy, cũng hơi ngẩn ra, nghĩ thầm lão tử bất quá là đem ngươi bắt về cho Đại Bằng Tà Vương đánh, đợi đến luyện thành vạn linh kỳ mới giết chết ngươi, làm sao lại thành ngươi tình nguyện chết cũng sẽ không bị ta làm bậy?

Bất quá thấy nữ nhân này uy hiếp chính mình, hắn cũng không sợ. Từ từ nói:

- Tùy ngươi, nếu như ngươi tự sát, ta sẽ đem thi thể của ngươi mang đi ra ngoài, lột sạch, ném đến trên đường lớn, ghim cái lều, ai cho ta một đồng tiền, ta sẽ để cho người đó nhìn... Hắc hắc, đây cũng là thân thể Sở Vực đệ nhất thiên kiêu a, ngươi nói chiêu bài này đánh ra, ta kiếm được bao nhiêu?

Diệp Cô Âm nhất thời sợ ngây người, trong đôi mắt hiện ra sợ hãi.

Nếu tiểu quỷ này thật sự làm như vậy, như vậy nàng ngay cả chết cũng không dám...

Kiêu ngạo như nàng, khó có thể tưởng tượng cảnh tượng chính mình sau khi chết, bị tiểu quỷ này triển lãm, để cho phàm phu tục tử xoi mói.

- Ngươi... Ngươi dám...

- Ngươi dám tự sát ta sẽ dám đem ngươi mang ra ngoài triển lãm!

- Ngươi dám làm như vậy... Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ngươi sống ta còn không sợ, lại sợ quỷ ư?

Một phen nói chuyện, Diệp Cô Âm hoàn toàn bại trận, thân thể run rẩy, phục xuống, thanh âm yếu ớt nói:

- Ngươi... Ngươi... Tùy ngươi... Nhưng ta có một điều kiện... Cho ta một tấm dẫn lôi phù, hoặc là phát viêm phù... Ta chỉ cầu... Đem chính mình nổ thành mảnh nhỏ... Một chút cũng không cần lưu lại... Tiểu quỷ... Ta đời sau... Vẫn muốn giết ngươi!

Thấy nàng tựa như nhận mệnh rồi, Phương Hành mới cười hắc hắc, ném ra Khổn Tiên Tác:

- Đi theo ta đi!

- Đi...

Diệp Cô Âm thất hồn lạc phách, tùy ý hắn đem Khổn Tiên Tác buộc ở trên cổ mình, như tượng gỗ đi theo hắn đi.

Hành lang nhập thất, không lâu lắm đã đi tới tòa thạch thất kia.

Đại Bằng Tà Vương chính đứng ở trước một đống pháp khí chọn lựa, cũng không quay đầu lại nói:

- Tại sao lâu như thế?

- Vậy mà... Hai người?

Diệp Cô Âm sắc mặt đột biến, bất quá rất nhanh phát hiện, Đại Bằng Tà Vương chẳng qua là âm linh, cũng không phải là chân thân.

Nhưng bất luận như thế nào, nhìn thấy có người ngoài ở đây, nàng vẫn là tâm như chết, ôm hận muốn chết.

- Ngươi không phải nói cần người đem hơn ba trăm pháp ấn khắc trên kỳ sao? Cho ngươi trợ thủ!

Phương Hành cười hắc hắc, đem Diệp Cô Âm lôi tới, chỉ vào Đại Bằng Tà Vương nói:

- Đi làm việc sao!

Diệp Cô Âm cũng giật mình, khó có thể tin quay đầu nhìn Phương Hành:

- Ngươi... Đem ta mang đến chính là vì làm việc ư?

Phương Hành vừa trừng mắt, nói:

- Ngươi không chịu làm sao? Có tin ta đánh ngươi hay không?

Diệp Cô Âm trên mặt dâng lên một trận đỏ ửng, hàm răng cắn khanh khách rung động, hận ý từ đáy lòng dâng lên, bỗng nhiên lên tiếng kêu to:

- Khốn kiếp, ta sớm muộn gì cũng giết ngươi, ta thề sớm muộn gì nhất định sẽ giết ngươi...

- Giết đại gia ngươi, có tin tiểu gia hiện tại sẽ giết ngươi...

Phương Hành một cước đá vào trên mông Diệp Cô Âm, quát to:

- Làm việc!

Trong lòng rất có chút ít không giải thích được, không biết nữ nhân thoạt nhìn đã thuần phục này tại sao bỗng nhiên nổi giận.

Diệp Cô Âm từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Phương Hành, không nói lời nào.

Phương Hành trợn mắt nói:

- Nhìn cái gì?

Diệp Cô Âm thanh âm giống như trong kẽ răng nặn ra:

- Cho ta một ngoại bào, ta làm việc cho ngươi!

- Nữ nhân thật phiền phức, để mông trần không làm việc được ư?

Phương Hành im lặng lắc đầu, từ trong túi của mình lấy một đạo bào ném tới. y phục của nữ nhân này cũng không dám cho, mặc dù trong túi trữ vật quả thật cũng có mấy bộ quần áo, nhưng mỗi một vật cũng là pháp y uy lực kinh người, Phương Hành mặc dù không mặc váy, nhưng cũng đem những đồ này trở thành của mình, tuyệt đối không thể nào trả lại cho Diệp Cô Âm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 63%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)