- Chân dài, đuổi theo tiểu gia ta làm gì?
Diệp Cô Âm cưỡi cực phẩm phi hành pháp khí sư tôn ban thưởng, khó khăn lắm mới đuổi kịp, trong lòng cũng có chút kinh ngạc về tốc độ của con quạ đen này. Từ từ tới gần, còn không nói chuyện, đã nghe được Phương Hành quát to một tiếng, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Nàng là thiên kiêu của Băng Âm Cung, quan môn đệ tử đứng đầu Sở Vực, người người thấy, cũng xưng là "Tiên tử ", chưa từng bị người ta gọi là "chân dài" gì đó, chớ nói chi là tiểu quỷ này ở trước mặt mình tự xưng là "Tiểu gia", trong bụng không vui, trên mặt cũng lười giả bộ, giơ tay lên, một thanh phi kiếm lưu quang tràn ngập các loại màu sắc từ trong bích cầm bay đến trong tay.
- Vả miệng ba cái, trừng phạt tội ăn nói bậy bạ, sau đó tự phong tu vi, đi theo ta đi!
Nàng đứng thẳng người, giơ ngang trường kiếm, thần tình lạnh nhạt nhìn Phương Hành.
Chẳng qua là mặc dù đang nhìn Phương Hành, trong ánh mắt của nàng cũng không có bất kỳ tiêu điểm, phảng phất nhìn hư không sau lưng của hắn.
Đây là một cô gái kiêu ngạo đến mức hai mắt rất hiếm khi có người khác!
Nghe lời của nàng, Phương Hành cũng ngây ra.
Mình cũng coi như là kẻ ngông cuồng, nhưng gặp ngông cuồng như vậy còn thật hiếm thấy...
- Ngươi nói ta ư?
Hắn chỉ vào mũi của mình, rất khó tin hỏi.
Diệp Cô Âm mặt không chút thay đổi nói:
- Nơi đây trừ ta và ngươi, còn có người thứ ba sao?
Phương Hành thở dài, nói:
- Ta tại sao phải đi theo ngươi?
Diệp Cô Âm thản nhiên nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta với Thanh Vân Tông Tiếu thị từng có giao hảo, nghe nói ngươi chém Tiếu Kiếm Minh, Tiếu Sơn Hà không có biện pháp bắt được ngươi, liền muốn mượn cơ hội này, đem ngươi bắt giữ, đưa đi Thanh Vân Tông, cũng coi như mượn chuyện này, kết thúc ân oán cùng Tiếu thị, chuyện là như vậy, ngươi hiện tại có thể vả miệng rồi, nếu không tòng phục, có thể xuất thủ!
- Thì ra nữ nhân này biết chú cháu Tiếu gia...
Phương Hành tỉnh ngộ, nghi ngờ hướng phía sau nàng quan sát, bầu trời xanh vô ngần, tựa hồ không có ai theo tới.
Nhìn một hồi, Phương Hành hồ nghi nói:
- Chân dài, có phải ngươi đặt bẫy câu dẫn tiểu gia hay không?
Diệp Cô Âm sắc mặt lạnh hơn:
- Chỉ có một mình ta tới!
Phương Hành càng thêm kinh hãi, nhìn nàng nói:
- Vậy tại sao ngươi dám bảo ta tự phong tu vi đi theo ngươi?
Diệp Cô Âm mặt mày lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Bởi vì nếu như ta xuất kiếm, không thể bảo đảm chính mình sẽ không thất thủ đem ngươi giết chết!
- Ha ha...
Phương Hành rốt cục xác định nữ tử này nói thật, lên tiếng phá lên cười, nói:
- Một mụ đàn bà, cũng ngông cuồng như vậy?
- Càn rỡ!
Diệp Cô Âm bị tiếng cười của Phương Hành chọc giận, trường kiếm trong lòng bàn tay đột nhiên giương lên, có một đạo kiếm quang lành lạnh hướng Phương Hành lướt tới, nàng căn bản không phải một người thích nói nhiều, sở dĩ chịu cho Phương Hành một cái cơ hội tự phong tu vi, theo nàng đi Thanh Vân Tông xin tội, cũng là bởi vì có chút ngạc nhiên Phương Hành tại sao lại từ bầu trời trên Thanh Khâu mộ phần ngã xuống, muốn hỏi rõ ràng mà thôi.
Nhưng tiểu quỷ này bộ dáng bừa bãi, giống như không đem nàng để vào trong mắt, nhất thời làm cho nàng nộ khí trùng thiên.
Không cần phải nhiều lời nữa, phất tay một kiếm, chính là một đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm khí lành lạnh, lạnh như thấu xương, càng biến càng lớn, đến trước người Phương Hành, đã dài mười trượng.
Một kiếm này, trực tiếp đem Phương Hành cùng Kim Ô cũng bao phủ ở trong đó.
Phương Hành cũng cẩn thận đối phó, ngoài miệng mặc dù nói thoải mái, nhưng cũng nhìn thấu đạo kiếm quang này bất phàm, quát một tiếng, mặt mày ngưng tụ, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm lập tức ở sau lưng hiển hóa, hai kim dực khổng lồ "Xôn xao" một tiếng mở ra, mười mấy đạo kim quang lóe lên, bóng kiếm đón kiếm quang Diệp Cô Âm bổ tới, cùng lúc đó, đại đao nơi tay, xông lên mà chém.
- Khá lắm đàn bà, thật cho là tu vi hơn ta, là có thể trấn áp ta ư?