- Ngươi không phải nói lòng dạ từ bi sao?
Trên Khổ Hải Cực Nhạc Thiên, trong vùng núi kia, sau khi Cực Nhạc Ma Chủ Mạc Si Nhi và Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên tách ra, nàng như có điều suy nghĩ, tùy ý dạo bước, nhưng không biết tại sao, rõ ràng đi không phải phương hướng này, nhưng quay tới quay lui, cuối cùng lúc ngẩng đầu, lại phát hiện mình vẫn đi tới trên đỉnh núi màu đen, hay là nói trước khổ lao của Cực Nhạc Thiên, nàng đứng ở trước núi thật lâu, cuối cùng cắn răng, cất bước tiến vào đỉnh núi, đứng trên bệ đá, nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào bệ đá đối diện, trên người tăng nhân áo trắng bị vô số gai nhọn đâm, toàn thân đổ máu, nhưng lại bình tĩnh tụng kinh.
Nàng nhìn tăng nhân áo trắng, đáy mắt có cảm xúc như nước thủy triều hiển hiện, có không đành lòng, có thống hận, có thương hại, cũng có chán ghét, còn có một loại sợ hãi mơ hồ nói không rõ, nhưng cảm xúc biến ảo thật lâu, cuối cùng vẫn là lãnh khốc!
Từ trong miệng nàng nói ra, mang theo ý mỉa mai:
- Không nên coi ta là kẻ ngu, thật cho rằng ngươi không hiểu thần thông sao? Vừa rồi Bạch Hàm Thi trốn đến khu này, Đế Tử Đại Xích Thiên bức bách, ta và mấy vị trưởng lão của Thái Huyền Thiên cứu không được hắn, thế nhưng bằng tu vi của ngươi, nếu như muốn xuất thủ bảo vệ thần hồn của hắn, lại có gì khó? Nhưng vì sao ngươi chỉ tụng một đoạn kinh văn, sau đó chẳng hề làm gì? Hòa thượng, lòng dạ từ bi của ngươi đâu? Phổ độ thương sinh của ngươi đâu? Chỉ là ngoài miệng nói một chút sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây