Sau đó lại tiếp tục xuất hiện ảo tượng, khiến hắn lập tức phủ quyết ý tưởng này.
- Ta chấp chưởng thiên đình đã ba ngàn năm, thọ nguyên cũng đã đạt tới vạn năm, nếu cứ tiếp tục thì còn gì thú vị?
Hắn biến thành một lão giả dáng người khô gầy, lại địa vị cao quý vô cùng, co quắp trên một chiếc ghế cực lớn, trong điện trống rỗng, một người cũng không có, hoặc là nói, dưới điện đều là người, nhưng trong mắt hắn lại không có bất kỳ ai, trong cơ thể hắn dường như có lực lượng vô tận, dường như hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể làm được tất cả mọi chuyện, nhưng trong lòng hắn lại mỏi mệt đến cực điểm, vạn niệm đều không còn, lâm vào trong một loại thống khổ giống như tịch diệt, cuối cùng, hắn cười khổ một tiếng, tán đi một thân thần hồn!
- Đế tử tám ngàn năm, chưa bao giờ nghe thấy....
Hình ảnh lại xuất hiện, Phương Hành lại ngồi trên chiếc ghế trên cực lớn đó, lần này, hắn không mỏi mệt như vậy nữa, ngược lại tràn ngập phẫn nộ, hắn nhìn nam tử trung niên cũng đang phẫn nộ trước mắt, nghe hắn lớn tiếng gào thét:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây