- Thanh Điểu dùng ái đồ đổi một quyển huyền quyết? Ái đồ nào?
Phương Hành hơi ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi.
Thiết Như Cuồng nói:
- Tê Hà cốc còn có người nào có thể được Phù Diêu Cung nhìn trúng chứ, tự nhiên là cô bé gọi Tiểu Man kia rồi!
- Tiểu Man tiến vào Phù Diêu Cung?
Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên ha ha phá lên cười, thật là vui vẻ.
Thiết Như Cuồng im lặng, nói:
- Ngươi vui vẻ như vậy làm cái gì?
Phương Hành dương dương đắc ý nói:
- Ngươi biết Tiểu Man là ai chăng? Đó là nha hoàn của ta, bất luận lúc nào cũng theo ta một lòng, nàng ở Phù Diêu Cung học được bản lĩnh, bổn thiếu gia tương lai khẳng định cũng được dựa hơi a... Ha ha...
- Ái đồ của Thanh Điểu làm sao lại thành nha hoàn của ngươi?
Thiết Như Cuồng có chút im lặng nói thầm một câu, bất quá vừa thở dài nói:
- Tiến vào Phù Diêu Cung, chẳng khác gì là một bước lên trời, tiền đồ của nha đầu này tự nhiên bất khả hạn lượng, chỉ bất quá, mở miệng nói nha hoàn, ngươi sau này cũng không nên nói nữa, sau trăm tuổi, nha đầu này tối thiểu cũng sẽ là thân phận thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ, quý không thể nói, đừng quên họa là từ miệng mà ra!
- Thị thiếp? Thị thiếp gì?
Phương Hành vốn đang đầy mặt nụ cười ngây dại, rù rì lập lại một lần.
Thiết Như Cuồng cũng có chút bất ngờ vì phản ứng của Phương Hành, nói:
- Thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ... bên trong Phù Diêu Cung, chỉ có hai nam tử, một cái chính là Đại Tư Đồ đương đại, một cái chính là Đại Tư Đồ tương lai, trong cung trừ Đại Tư Đồ huyết mạch ra, nữ đệ tử còn lại, trừ hạ nhiệm thần nữ ra, đều là thị thiếp của Đại Tư Đồ kế nhiệm, đây là chuyện thiên hạ đều biết a...
- Ta... Ta chửi con mẹ hắn chứ!
Phương Hành bỗng nhiên quát to lên, trực tiếp nhảy xuống. Lúc này hắn còn trên tường vân Thiết Như Cuồng ngưng tụ, nhảy đi xuống, lập tức đến giữa không trung, chẳng khác nào tự sát, trong miệng hét lớn:
- Lão Kim mau tới đây...
Nơi xa, một đạo kim vân lướt đến, đem hắn tiếp được rồi, chính là Kim Ô quanh quẩn ở phụ cận, Phương Hành đứng trên lưng Kim Ô, gấp đến độ kêu to:
- Mau mau... Mau mau... Mau mang ta đi nơi đó...
Kim Ô mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, vẫn là trực tiếp chở hắn hướng Thanh Vân chủ phong bay tới, đi tới ngọc cơ điện, lại thấy Thanh Điểu trưởng lão cùng Tiếu Sơn Hà, đều là đầy mặt nụ cười, đang thấp giọng nói chuyện, mà bên cạnh Thanh Điểu trưởng lão, đi theo mấy Tê Hà cốc nữ đệ tử, ngay tại lúc này, Tiểu Man bình thường cũng sẽ đi theo ở bên cạnh nàng, lúc này hoàn toàn không có bóng dáng...
- Tiểu Man đâu? Tiểu Man đi nơi nào?
Phương Hành trên gáy toát ra một tầng mồ hôi, hướng về phía Thanh Điểu trưởng lão kêu to.
Thanh Điểu trưởng lão hơi ngẩn ra, trên mặt không vui nói:
- Ngươi tiểu quỷ này không lớn không nhỏ, không gọi một tiếng trưởng lão sao? Tiểu Man có đại cơ duyên, ta đem nàng đưa đến Phù Diêu Cung Huyên nương nương làm thị giả rồi, đã đi theo Huyên nương nương rời đi!
Phương Hành như gặp phải tình thiên phích lịch, mắng to:
- Lão tặc bà khốn kiếp, cầm Tiểu Man đổi lấy lợi ích, tiểu gia sớm muộn gì cũng chặt ngươi...
Một bên mắng to, một bên vội vàng vỗ Kim Ô chuyển hướng, hướng Phù Diêu Cung ngọc liễn ly khai đuổi theo.
Thanh Điểu bị Phương Hành mắng ngây ra, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, vẻ mặt sương lạnh tức đỏ bừng, quát lên:
- Tiểu quỷ ghê tởm, lại dám làm nhục ta như thế, làm như ta không dám giết ngươi sao?
Vừa nói đáp mây bay mà đuổi theo, song đúng lúc này, Tông chủ Trần Huyền Hoa đám người cũng đã lướt tới, thấy bộ dáng của nàng, Trần Huyền Hoa vội vàng kéo nàng, để cho nàng chớ đuổi theo.