- Thiếu gia, chuyện của ngươi chuẩn bị thế nào?
Phương Hành biết nàng nói cái gì, Tiểu Man cũng biết mục đích năm đó hắn bái nhập Thanh Vân Tông, cũng hạ thấp thanh âm nói:
- Sắp sửa, trong vòng nửa năm phải chém chết tên vương bát đản này, nếu không hắn có thể sẽ Trúc Cơ thành công, bị chém chết chỉ có thể là ta!
Tiểu Man gật đầu, nói:
- Đến lúc đó ta giúp ngươi chém!
Phương Hành mắng:
- Lăn xa ra, bổn thiếu gia phải nhờ ngươi giúp ư?
Tiểu Man cười nói:
- Ta sợ ta không giúp ngươi chém, lúc ngươi chạy trốn cũng không mang ta theo rồi!
Phương Hành tự tiếu phi tiếu nói:
- Ngươi hiện tại là tiểu công chúa của Tê Hà cốc, còn nỡ theo thiếu gia nghèo như ta đi sao?
Tiểu Man mân mê miệng, tức giận nhìn Phương Hành.
Phương Hành im lặng, khoát tay nói:
- Được được được, đến lúc đó sẽ mang theo ngươi!
Tiểu Man lúc này mới nở nụ cười, đón ánh mặt trời, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt tươi cười tựa như hoa nở rộ, rực rỡ bức người.
- Ôi, bộ dáng cũng đẹp lắm rồi, nhìn dáng vẻ vàng của ta năm đó cũng không uổng phí!
Phương Hành cười hì hì véo cắm Tiểu Man một cái, đứng lên nói:
- Đi thôi, đi xuống lầu xem Linh Vân sư tỷ một chút!
Tiểu Man cười hì hì, ôm cánh tay của hắn cùng hắn xuống lầu, bất quá mới vừa đi tới cửa lâu, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức lạnh như băng đánh tới, Phương Hành vẻ mặt rùng mình, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy ở cửa lầu các, Hứa Linh Vân đang cúi đầu đứng, ở trước người của nàng, có trung niên đạo cô mặc áo bào đỏ đứng chắp tay, ánh mắt vô hỉ vô bi, không có chút tình cảm nào nhìn hướng Phương Hành.
- Sư... Sư tôn...
Tiểu Man có chút sợ, thấp giọng kêu.
Trung niên đạo cô đương nhiên đó là Tê Hà cốc truyền pháp trưởng lão, Thanh Điểu đạo nhân.
Phương Hành thấy đạo cô mặt mày bất thiện, trong bụng cũng có cảnh giác, cười hì hì nghênh đón, kêu lên:
- Bái kiến Thanh Điểu trưởng lão!
Thanh Điểu trưởng lão đánh giá Phương Hành một cái, tựa hồ có chút kinh ngạc tiểu quỷ này thật lớn mật, bất quá cũng không nói chuyện.
Nàng ánh mắt nhàn nhạt nhìn hướng Hứa Linh Vân, nhẹ giọng nói:
- Là ngươi mang Tiểu Man tới nơi này ư?
Hứa Linh Vân thấp giọng nói:
- Dạ!
Thanh Điểu trưởng lão nói:
- Vì sao?
Hứa Linh Vân nói:
- Sư tôn minh giám, Tiểu Man sư muội cùng Phương sư đệ vốn là quen biết cũ, năm đó cũng cùng nhau bái nhập Thanh Vân Tông, chẳng qua đệ tử nhất thời hồ đồ, không cho hắn cùng với Tiểu Man sư muội gặp nhau, hôm nay ta muốn...
Thanh Điểu trưởng lão cắt lời của nàng, nói:
- Ngươi lúc ấy không hồ đồ, nhưng bây giờ đang hồ đồ!
Hứa Linh Vân khẽ cắn cắn đôi môi, không mở miệng nói chuyện.
Thanh Điểu trưởng lão thở dài khe khẽ, đưa tay vẫy Tiểu Man nói:
- Tiểu Man, tới đây!
Tiểu Man ngẩng đầu nhìn Phương Hành, Phương Hành cười hì hì, ở trên lưng nàng nhẹ nhàng đẩy.
Tiểu Man lập tức hiểu ý, chạy đến bên cạnh Thanh Điểu trưởng lão, ôm cánh tay Thanh Điểu trưởng lão, Thanh Điểu trưởng lão thấy nàng biết điều, không làm trái với lời của mình, trong lòng hơi buông lỏng chút ít, chỉ vào Hứa Linh Vân, để cho nàng mang Tiểu Man trở về, Tiểu Man cũng không phản kháng, hướng Phương Hành trừng mắt nhìn, sau đó theo Hứa Linh Vân đi, mà Thanh Điểu trưởng lão không rời đi, mặt không chút thay đổi nhìn Phương Hành.
- Ngươi rất lớn mật!
Thanh Điểu trưởng lão qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nhe răng, lạnh giọng nói.
Phương Hành trong lòng đã có so đo, cũng không sợ, trực tiếp đưa tay ra, nói:
- Lấy tiền!
Thanh Điểu trưởng lão hơi ngẩn ra:
- Cái gì?
Phương Hành đương nhiên nói:
- Lấy tiền a, đơn giản chính là không để cho ta gặp Tiểu Man các loại, không thấy cũng không sao, đưa tiền!