Tiếu Kiếm Minh xa xa nhìn Phương Hành, bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.
Phương Hành ngây người, không nghĩ tới Tiếu Kiếm Minh sẽ nói như vậy, bất quá sau đó cười nói:
- Không cần nhường cho ta, mời ngươi trước!
Tiếu Kiếm Minh nói, vốn đã có chút ít ý tứ hòa giải, nhưng thấy Phương Hành trả lời như vậy, hiển nhiên không đem lời của mình để ở trong lòng rồi, trái tim không khỏi lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Báo cho ngươi một chuyện, Tiếu mỗ tu hành mười hai năm, mặc dù không ra gì, nhưng cũng để cho tất cả người biết ta cũng hiểu một cái đạo lý, đó chính là làm bằng hữu của ta, tốt hơn nhiều so với làm kẻ địch của ta!
Phương Hành nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời hắn nói, cũng cười cười, nói:
- Ta cũng tu hành bốn năm...
Tiếu Kiếm Minh nhàn nhạt nhìn của hắn, Phương Hành cũng muốn nói ra một câu tương đối uy phong, nhưng tài nghệ của thổ phì dù sao không bằng người ta, suy nghĩ một hồi lâu, lại chỉ nói câu:
- ... Đại gia ta chưa từng sợ chuyện gì!
Tiếu Kiếm Minh lãnh đạm cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, hướng phía dưới một chỉ, thiết ưng liền xông xuống.
Tiếu Kiếm Minh hắn đã bao giờ từng nhẫn nhịn đối với người khác như thế?
Nếu tiểu quỷ này không biết tự lượng sức mình, đem cơ hội cuối cùng cũng lãng phí, như vậy, tìm cơ hội chém hắn là được!
- Sưu...
Thanh ngô kéo thân thể bị thương, hướng Bì Quân Tử đám người phát động công kích cuồng bạo, sức lực xé rách, hiển nhiên Bì Quân Tử đám người sẽ chống đỡ không nổi, Tiếu Kiếm Minh cũng đã vọt xuống, một tiếng hét dài, trong lòng bàn tay thiết kiếm trong chốc lát phân ra vô số đạo kiếm quang, tựa như một mảnh quang vũ, trong chốc lát bao phủ thanh ngô, phảng phất có sinh mệnh bình thường hướng chân của nó và miệng vết thương chém giết.
Thanh ngô thống hào một tiếng, căn bản không dám cùng Tiếu Kiếm Minh đánh nhau, xoay người bỏ chạy.
Mà Phương Hành ở giữa không trung nhìn Tiếu Kiếm Minh xuất thủ, ánh mắt cũng có chút lạnh run.
- Ta nói, ngươi làm sao lại gây sự với người này chứ, tiểu tử này rất lợi hại đó...
Kim Ô lặng lẽ hướng Phương Hành truyền âm nói, nó có chút không rõ Phương Hành tại sao nhất định phải đối nghịch cùng người lợi hại như thế.
Phương Hành cười hắc hắc, nói:
- Ai bảo hắn dáng vẻ làm người ta chán ghét như vậy!
Kim Ô nói thầm một câu:
- Cứ như ngươi được người ta yêu thích vậy...
Phương Hành "Bá" một tiếng đại đao đặt trên cổ nó:
- Tiểu gia dáng vẻ có làm người ta yêu thích không?
Kim Ô ngượng ngùng nói:
- Quá yêu thích rồi, ai gặp cũng thích, hoa thấy hoa nở...
- Thật tinh mắt...
Phương Hành khen Kim Ô đúng là có ánh mắt tinh đời.
Bất quá ngoài cười hì hì, trong lòng hắn cũng tính toán:
- Người này một tay Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết quả thật lợi hại, ban đầu Linh Vân sư tỷ thi triển Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết, cũng đã vô cùng mạnh rồi, Tiếu Kiếm Minh kiếm quyết thành tựu, còn hơn xa nàng, nhìn dáng vẻ coi như ta tăng lên hai cấp nữa, đối chiến với hắn cũng vẫn không có phần thắng, phải nghĩ chút ít biện pháp mới được...
- Chi chi...
Thanh ngô bị thiết kiếm của Tiếu Kiếm Minh quấn lấy, chạy không thoát, thân thể bị thêm mấy chỗ trọng thương, nhất thời nhanh chóng chi chi kêu gào.
Mà Tiếu Kiếm Minh cũng chậm chạp không hạ sát thủ, phân tâm nhị dụng, một mực đề phòng Phương Hành trên không trung.
Quả nhiên, ở một lần đem thanh ngô dồn đến chỗ chết, tiểu quỷ ngồi xếp bằng ở trên lưng Kim Ô bỗng nhiên đem cung tên giơ lên, Tiếu Kiếm Minh trong lòng cả kinh, lập tức thu thế công, phòng bị Phương Hành, thật không nghĩ đến, Phương Hành chẳng qua cầm lấy cung tên liếc nhìn, liền buông xuống, nhất thời hắn tức nổi trận lôi đình, trong lòng biết không thể tiếp tục như vậy, phải mau sớm hạ sát thủ.
- Thanh vân nhất kiếm nhập cửu thiên...
Tiếu Kiếm Minh bỗng nhiên ngâm nga, thiết kiếm trong lòng bàn tay kiếm quang đột nhiên phá vỡ trường không, tựa như tia chớp, từ giữa không trung phách xuống.