Nghe thấy lời nói của Trần Huyền, người khác cũng đều phụ họa:
- Đúng vậy, có nói nhiều tới mấy vẫn không bằng tự mình đi thử một lần.
- Lắm lời như vậy, ngươi được thì ngươi lên đi!
Hiển nhiên mọi người đều bất mãn hắn bỡn cợt nữ thần trong cảm nhận của bọn họ, đồng thời cũng lo lắng Thu Hồng Lệ thực sự bị hắn thuyết phục, tất nhiên phải tận hết sức lực quấy phá.
Thu Hồng Lệ cũng có chút tò mò:
- Không biết biện pháp chính xác mà công tử nói là gì, có thể triển lãm một chút không?
Đối phương không đáp được cũng không sao, trong lòng nàng ta đã có tính toán, người này rất bướng bỉnh tự đại, tương lai cho dù hợp tác chỉ sợ cũng không dễ khống chế.
Cho nên nhân cơ hội này trấn áp một chút khí diễm của hắn đã rồi tính.
Tổ An nói:
- Biện pháp thì có, có điều ta có lợi ích gì?
- Lợi ích?
Trong nhất thời Thu Hồng Lệ không kịp phản ứng.
- Đúng vậy, ta đến Thần Tiên Cư là làm khách, xem cô nương biểu diễn tìm niềm vui, kết quả hiện tại phải tự mình đi ra biểu diễn, luôn cảm thấy không có chút lợi ích gì thì rất thiệt thòi.
Tổ An cười bảo, trước kia đã xem Cực Phẩm Gia Đinh, chiêu số Tam ca thì vẫn phải học, như vậy, không chiếm thì uổng.
- Không biết công tử muốn lợi ích gì?
Thu Hồng Lệ cười duyên, người này quả thật là không đi theo con đường tầm thường.
Thường ngày nàng ta căn bản không cần lên tiếng, chỉ một ánh mắt là vô số nam nhân đã nhao nhao như tre già măng mọc, càng đừng nói tới là nàng ta nhỏ giọng nhờ vả, càng chưa từng bị cự tuyệt.
Kết quả người này không ngờ đòi nàng ta lợi ích?
- Thu cô nương, đừng đáp ứng hắn!
- Đúng vậy, hắn chỉ thèm khát thân thể của ngươi thôi!
...
Các nam nhân chung quanh lập tức quýnh lên.
Tổ An quay đầu lại nói:
- Tên kia, ngươi ra đây, đừng nhìn nữa, nói ngươi đó, người bảo thèm khát thân thể ý.
Đám người tự động tản ra, để lộ một vị công tử.
Công tử đó cũng có chút chột dạ:
- Làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn dùng bối cảnh của Sở gia để chèn ép ta à?
Hắn cũng không sợ Tổ An này, chỉ có chút lo lắng Sở gia, dẫu sao ngay cả Minh Nguyệt Thành đều là đất phong của Sở Trung Thiên.
Có điều lại nghĩ, một đứa con rể lại ra ngoài chơi gái, Sở gia không thu thập hắn đã là tốt lắm rồi, sao có thể vì tranh giành tình nhân trong chốn phong nguyệt mà ra mặt thay hắn.
Như vậy trong lòng mới hơi yên ổn một chút.
- Ngươi tên là gì?
Tổ An hỏi.
Người đó đang muốn trả lời, lại nghe Tổ An xua tay:
- Thôi, loại diễn viên áo vằn như ngươi không đáng để ta phí tinh lực mà nhớ tên.
Nam tử đó:
- ...
Đến từ Giang Phàm, điểm nộ khí +233!
- Ngươi vừa rồi nói ta thèm khát thân thể của nàng ta, chẳng lẽ ngươi không thèm à?
Tổ An tò mò nhìn hắn.
- Ta...
Giang Phàm theo bản năng nhìn Thu Hồng Lệ, chưa từng được tiếp xúc với nàng ta gần như vậy, nhìn khuôn mặt hại nước hại dân đó của nàng ta mà cơ hồ muốn choáng váng,
- Ta đương nhiên không thèm!
Cho dù trong lòng rất thèm, nhưng ở trước mặt người ta, hắn vẫn theo bản năng muốn bảo trì bộ dạng quân tử, lưu lại một ấn tượng tốt cho đối phương.
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Thu cô nương không xinh đẹp ư?
Tổ An kỳ quái nhìn hắn.
Giang Phàm nói:
- Thu cô nương giống như thiên nhân, đương nhiên là xinh đẹp.
- Vậy vì sao ngươi không thèm nàng ta? Chẳng lẽ là mị lực của nàng ta không đủ hấp dẫn đối với ngươi?
Tổ An nói với vẻ khoa trương,
- Thu tiểu thư xinh đẹp như vậy mà vẫn không đủ hấp dẫn ngươi, ngươi có phải là nam nhân không?
Mặt Giang Phàm lập tức đỏ bừng:
- Ta đương nhiên là nam nhân, ta cũng rất thích Thu tiểu thư, chỉ là... Chỉ là...
Hắn chỉ là cả nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào, tên gia hỏa chết tiệt này!
Đến từ Giang Phàm, điểm nộ khí +444!
Trải qua đại lượng điểm nộ khí của quần chúng vây xem lúc trước, Tổ An đã không quá để ý tới chút điểm nộ khí này.
Có điều nghĩ nghĩ một chút, muỗi có nhỏ đến mấy thì cũng là thịt, không thể lãng phí.
- Ngươi đã là nam nhân, vậy chỉ có một loại khả năng,
Tổ An thở dài,
- Đó chính là ngươi làm người quá dối trá, ngay cả khát vọng đối với nữ nhân cũng không dám thừa nhận.
Giang Phàm:
- ...
Hắn cảm thấy mình bị đưa vào hố rồi, bất kể là nguyên nhân nào cũng không thể thừa nhận.
Đến từ Giang Phàm, điểm nộ khí +666!
Bùi Miên Mạn ở Trên lầu lộ ra vẻ mặt cổ quái, người này đúng là. . . Ai làm kẻ địch của hắn thì người đó đều xui xẻo.
Hồng Lệ vội vàng giải vây cho thay người ta:
- Ngươi đừng làm khó người ta, hay là nói ngươi muốn lợi ích gì đi?
Tổ An nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy cám dỗ của nàng ta, khóe miệng cong lên:
- Ta muốn ngươi...
Bùm.
Trên lầu truyền đến một tiếng vang quái lạ.
Tạ Đạo Uẩn nhíu mày nói:
- Người này đúng là đăng đồ tử.
Bên kia vẻ mặt Bùi Miên Mạn thì càng nghiền ngẫm hơn, lẩm bẩm nói:
- Xú tiểu tử, ngươi có biết nàng ta là ai không mà dám có chủ ý với nàng ta.
Đồng thời tò mò quan sát Thu Hồng Lệ, xem nàng ta sẽ có phản ứng gì.
Lúc này người khác đều tỉnh ngộ, ai nấy đều mắng chửi:
- Tên gia hỏa ngươi điên rồi à, không ngờ lại dám đường đột với giai nhân như vậy!