Có người đi đầu, trong sân không ít người cũng đều phụ họa, ở nơi phong nguyệt, đều là khách làng chơi, có ai tôn quý hơn ai chăng?
Dẫu sao Minh Nguyệt Thành này cũng không phải Minh Nguyệt Thành của Tạ gia, không ít người bởi vì nguyên do lúc trước uống rượu, ai nấy lá gan đều to ra.
Tạ Tú không cho rằng là ngang ngược, thản nhiên nói:
- Về ca khúc vừa rồi của Thu cô nương, đích xác có một chút tỳ vết.
Nghe thấy hắn nói như vậy, chung quanh vang lên từng trận tiếng huýt sáo, lại có một tên gia hỏa lòe thiên hạ.
Vừa rồi vết xe đổ của Sở Hồng Tài còn sờ sờ trước mắt, người này không ngờ lại ngốc nghếch noi theo.
Nụ cười của Thu Hồng Lệ cũng cứng lại:
- Ồ? Nguyện nghe tường tận hơn.
Vừa rồi tuy nàng ta nói là muốn mọi người bình luận đề xuất ý kiến, nhưng trong lòng lại vô cùng tự tin với cầm kỹ của mình, cũng không cho rằng những người này thật sự có thể đề xuất ý kiến gì.
Vừa rồi được mọi người khen, nàng ta khó tránh khỏi cũng có chút hưởng thụ, cho nên nghe nói vậy, trong lòng hơi có chút không vui.
Lúc này Tạ Tú mới nói:
- Thu tiểu thư, vừa rồi một khúc của ngươi thúc giục người ta rơi lệ, năng lực ký thác tỉnh cảm trong ca khúc quả thật là xuất thần nhập hóa, ở phương diện thai nghén tình cảm có thể nói là không thể bới móc.
Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Hồng Tài đang sắc mặt trắng nhợt lần mới hiểu được vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm gì.
Mọi người đều biết Tạ Tú mấy năm nay vì tán gái, tuy tu vi không ra gì, nhưng tạo nghệ trên cầm kỳ thư họa không kém, một khi hắn đã nói như vậy, chứng minh vừa rồi Thu Hồng Lệ đích xác đã gửi gắm tình cảm trọn vẹn vào trong tiếng đàn.
Chẳng trách vừa rồi ta nói như vậy, lại khiến nàng ta tức giận.
Ài, không nên vì chơi trội mà nói ra những lời mạo hiểm như vậy.
Hắn hối hận không thôi, đồng thời nghe Tạ Tú tiếp tục nói:
- Thu cô nương ngươi ở phương diện gửi gắm tình cảm đã làm rất hoàn mỹ, nhưng trên kỹ xảo lại xuất hiện mấy tỳ vết.
- Vừa rồi đàn tới về sau, có lẽ ngươi quá chuyên chú, bị loại cảm xúc phẫn nộ, bi thương này chi phối, dẫn tới khi gẩy biến chuỷ thời gian hơi dài hơi một chút, ngoài ra tốc độ ấn của vũ thanh cuối cùng lại quá nhanh, dẫn tới ca khúc xuất hiện tạp âm nho nhỏ.
Biến chuỷ tương đương với nhịp F của nhạc Tây Dương hiện đại, âm điệu bi thương.
Vũ thanh thì tương đương với nhịp A trong nhạc Tây Dương hiện đại, âm cao hơn biến chuỷ, có thể biểu hiện cảm xúc phẫn nộ hoặc là vút cao.
Thu Hồng Lệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo nhắm mắt nhớ lại, một lúc sau mới mở mắt:
- Trong khuê các của Minh Nguyệt Thành lưu truyền một câu "Đàn có sai, Tạ lang lo", hôm nay cuối cùng cũng dc kiến thức rồi.
- Đa tạ Tạ công tử đã chỉ điểm, nếu không Hồng Lệ vẫn đắc chí mà không tự biết.
Thu Hồng Lệ trịnh trọng hành lễ.
Tạ Tú vội vàng đáp lễ:
- Thu tiểu thư nói quá lời.
Đồng thời trong lòng cũng xấu hổ, tuy hắn cũng hơi hiểu cầm kỹ, nhưng lừa tiểu cô nương còn được, nhưng so sánh với đại gia như Thu Hồng Lệ thì vẫn kém xa, tất nhiên không thể nghe ra tỳ vết lướt qua trong giây lát vừa rồi của nàng ta.
Tất cả đều là tỷ tỷ Tạ Đạo Uẩn nói với hắn.
Thu Hồng Lệ lại vừa khen ngợi một hồi, khiến người chung quanh ghen tị muốn phát điên.
Ngay cả Tạ Tú cũng có chút lâng lâng, thầm nghĩ hôm nay khiến nàng ta phải nhìn với ánh mắt khác, không biết đợi lát nữa có thể được nàng ta lựa chọn không.
Lúc này Tạ Đạo Uẩn cũng ở sau lưng hắn nhỏ giọng nói:
- Đừng quên chuyện đã đáp ứng ta, đợi lát nữa khi mời ngươi đi vào, dẫn ta theo.
Tạ Tú cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ dẫn theo tỷ tỷ đến thanh lâu, mình đúng là người đầu tiên trên đời này.
Lúc này Thu Hồng Lệ bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn người khác trong sân.
Những người đó ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hy vọng cũng có thể giống như Tạ Tú được nàng ta mở miệng hỏi.
Chỉ có điều vừa rồi những gì nên nói đều bị người khác nói rồi, đặc biệt là đoạn bình luận đó của Tạ Tú, mọi người tự thấy không có một ai có thể vượt qua hắn.
Xem ra đêm nay lại tiện nghi cho tiểu tử Tạ Tú đó rồi.
Toàn bộ đại sảnh lập tức khí chua ngút trời.
Nhưng ai ngờ lúc này Thu Hồng Lệ bỗng nhiên mở miệng:
- Nghe nói Tổ công tử, cô gia của Sở gia cũng tới, không biết hiện đang ở nơi nào?
Nghe thấy lời nói của nàng ta, ánh mắt mọi người trong sân lập tức tập trung tới trên người Tổ An, khiến cho hắn vốn đang muốn ăn nho Lãnh Sương Nguyệt đút, động tác cũng có chút cứng lại.
- Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Trên lầu hai đôi mắt hoa đào của Bùi Miên Mạn chớp động quang mang nguy hiểm, trong lòng lâm vào nghi hoặc khó hiểu.
Đây cũng là điều mà người khác trong sân cũng nghi hoặc, phải biết rằng ở hiện trường người có thân phận địa vị cao hơn Tổ An không biết có bao nhiêu.
Nói dễ nghe chút, hắn là cô gia của Sở gia;
Nói khó nghe một chút thì chính là một người ở rể đê tiện mà thôi.
Thu Hồng Lệ giống như Thần tiên, vì sao lại khinh thường không để ý tới người khác, lại cố tình đi chú ý hắn?
Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Tổ An nhíu mày, từ điểm nộ khí vừa có được cho thấy, nữ nhân này rõ ràng biết hắn, hiện tại lại làm bộ như không quen.
Trong đây nhất định có cổ quái!
- Ngươi chính là Tổ An?
Hắn còn chưa kịp nói gì, một thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Đến từ Trần Huyền, điểm nộ khí +1024!
Tổ An nhìn Trần Huyền hai mắt sắp phun lửa, trong lòng kỳ quái không thôi, với kinh nghiệm thu điểm nộ khí của hắn cho thấy, có thể lập tức cống hiến 1024 điểm nộ khí, không ai không phải là có thâm cừu đại hận.
Người này rốt cuộc là có cha bị ta giết, hay là có lão bà bị ta ngủ chơi?
Sao lại có phản ứng lớn như vậy?
Tổ An thở dài một hơi:
- Toàn bộ quá trình ta đã đủ nhún nhường rồi, chỉ sợ đoạt đi sự nổi bật của các ngươi, để các ngươi tự do phát huy, không ngờ hiện tại vẫn thành tiêu điểm toàn trường, quả nhiên nam nhân ưu tú giống như ta đây, đi đến đâu cũng đều nổi trội như vậy.