Lục Địa Kiện Tiên

Chương 495: Chơi hỏng rồi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Điểm nộ khí thu được này khiến Tổ An cả kinh, nếu nói lúc trước là bất ngờ, nhưng liên tục hai lần thì không thể là trùng hợp được.

Vì sao nữ nhân này lại nhìn mình với ánh mắt khác?

Chẳng lẽ. . .

Là nhìn thấy ta rất đẹp trai, thèm khát dung nhan anh tuấn của ta sao?

Khi nhìn tới, ánh mắt Thu Hồng Lệ sớm đã khôi phục bình thường, hé miệng mỉm cười nói:

- Sở nhị công tử hiểu lầm rồi, ta cũng không có tình lang gì cả, khúc vừa rồi chỉ là lấy từ một cố sự trong thoại bản.

Cho dù lúc trước mọi người đã có suy đoán, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nghe thấy nàng ta chính miệng nói không có tình lang, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân chính là như vậy, mình không chiếm được thì không khó chịu, nếu mình không chiếm được lại để người khác có được, vậy thì không chịu nổi.

- Chẳng trách.

Sở Hồng Tài lộ ra biểu cảm giống như bừng tỉnh đại ngộ.

Người khác ở bên cạnh lại bực mình:

- Nói xong chưa, mọi người còn đang chờ kìa?

- Đúng vậy, phô trương cái gì?

Trần Huyền cũng hét lên:

- Có rắm thì mau đánh đi, sao lải nhải lắm thế.

Hô hấp Sở Hồng Tài cứng lại, trên mặt hiện lên một chút nộ ý.

Thu Hồng Lệ giống như không nghe thấy, vẻ mặt tò mò hỏi:

- Chẳng trách gì?

Trên mặt Sở Hồng Tài lộ ra vẻ tươi cười, sau đó mới đáp:

- Chẳng trách vừa rồi nghe ca khúc của Thu cô nương, có chút cảm giác không quá hài hòa, nghĩ chắc là Thu cô nương tuổi còn trẻ, chưa tự mình trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm, cho nên không thể thực sự đàn ra loại cảm giác tê tâm liệt phế này.

- Nếu không phải cầm kỹ của Thu cô nương thật sự quá cao minh, chỉ sợ cũng sẽ luân lạc thành những văn nhân mặc khách không ốm mà rên, vì thơ phú mới cố nói mình sầu.

Chung quanh không ít người thầm gật đầu, người này cũng thông minh, không ngờ là vào tay này góc độ này.

Kỳ thật đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết, tuy Thu Hồng Lệ là hoa khôi, tri giao khắp thiên hạ, nhưng trước giờ chưa từng nghe qua nàng ta có quan hệ tiến thêm một bước với nam nhân nào.

Nàng ta đã chưa yêu, như vậy những tình yêu sầu triền miên này chỉ có thể dựa vào ảo tưởng, không được coi là chân tình thực cảm.

Chỉ có điều lúc trước khúc đó đàn quá cảm động, không ai nghĩ tới phương diện này, có một số người cho dù tình cờ nghĩ tới, cũng cảm thấy làm như vậy quá không nể mặt đối phương, cho nên không dám thực sự nói ra.

Hô hấp của Sở Hồng Tài trở nên dồn dập, hắn vì một khắc này mà đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Để có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc với nữ thần trong cảm nhận.

Giống như những người đó khác cứ một mực vuốt mông ngựa thì khẳng định là không được, một số người khác còn vừa vuốt mông ngựa vừa không mặn không nhạt vạch ra một số vấn đề không tính là vấn đề, thế lại càng không được.

Chỉ có tự mình, thật sự vạch ra được một vấn đề tồn tại trong đó, kiếm tẩu thiên phong mới có khả năng thật sự được đối phương nhìn với ánh mắt khác.

Chỉ thấy sắc mặt Thu Hồng Lệ quả nhiên thay đổi, một lúc sau bỗng nhiên thở dài một hơi:

- Vốn tưởng rằng Sở nhị công tử có cao kiến gì, nhưng hiện giờ xem ra, căn bản không nghe hiểu tiếng đàn của ta.

Những người ở chung quanh vốn đang hối hận không thôi, thấy nàng tức giận, ai nấy đều vui sướng khi người khác gặp họa cười rộ lên:

- Đúng vậy, Thu cô nương người ta là nhân vật gì, khi đánh đàn tất nhiên có thể đầu nhập tình cảm vào trong đó.

- Không làm đến nơi đến chốn, lại muốn đi cửa bên, cái giá phải trả thường thường đều sẽ vô cùng đau đớn.

- Người này cho rằng hắn là ai mà dám đánh giá Thu đại gia như vậy.

....

Bị những người này bỏ đá xuống giếng, Sở Hồng Tài căn bản không để ở trong lòng, lúc này cả đầu óc hắn đều là biểu cảm ghét bỏ của Thu Hồng Lệ vừa rồi.

Phải biết rằng vừa rồi cho dù là đối mặt với một số người thô lỗ tới mấy, nàng ta cũng vẫn vẻ mặt ôn hoà, chỉ độc có đối với hắn lại không hề nể mặt.

Xong rồi, xong rồi. . .

Trong đầu hắn nổ ầm ầm, cả người thất hồn lạc phách, có thể nhìn thấy Sở Ngọc Thành dường như há miệng nói gì đó với hắn, nhưng hắn lại một chữ cũng không nghe được.

Bên kia Tổ An có chút bất ngờ, lời nói vừa rồi của Sở Hồng Tài tuy hơi trực tiếp một chút, nhưng đạo lý là đạo lý đó, Thu Hồng Lệ làm hoa khôi nhiều năm như vậy, theo lý thuyết thì không nên thất thố như thế.

- Tiểu miêu nữ, vì sao Thu cô nương lại tức giận như vậy?

Tổ An nhéo nhéo lỗ tai thiếu nữ bên cạnh, tò mò hỏi.

Sắc mặt Lãnh Sương Nguyệt ửng đỏ:

- Ta. . . Thật sự không biết. . .

Cảm thấy khí lực xoa nắn của đối phương lại lớn hơn mấy phần, cả người thiếu nữ không ngừng run rẩy, mới vội vàng nói:

- Có thể... Có thể là có liên quan tới sự kiện đó...

Tổ An nghe thấy nàng ta giảng giải, có chút bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc này ánh mắt của Thu Hồng Lệ đã hướng về phía lầu hai:

- Tạ công tử đã tới lâu như vậy, lại mực không nói gì, Hồng Lệ muốn nghe xem Tạ công tử có cao kiến gì.

Trần Huyền ở bên cạnh ngẩn ra:

- Tạ công tử? Tạ công tử nào?

- Minh Nguyệt Thành còn có mấy Tạ công tử, đương nhiên là Tạ Tú rồi!

Bên cạnh có người trào phúng, tên nhà quê này, vừa rồi bị đùa giỡn mà không biết.

Trần Huyền không khỏi giận dữ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tổ An:

- Xú tiểu tử, ngươi dám trêu đùa ta!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)