Đối mặt với ánh mắt cổ vũ của Thu Hồng Lệ, các nam tử trong sân lại ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.
Phải biết rằng cầm của Thu Hồng Lệ rõ ràng đã đăng phong tạo cực, những người ngoài nghề như bọn họ có thể nghe hiểu cái gì?
Cho dù có một bộ phận người biết đánh đàn, lại há có thể so sánh với người chuyên nghiệp như nàng ta?
Lúc này chạy ra lỗ mãng chỉ điểm sai lầm của đối phương, chẳng phải là tự tìm mất mặt xấu hổ sao?
Cho nên mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai nấy đều không dám vọng động, dẫu sao cơ hội chỉ có một lần, vạn nhất không thể khiến Thu Hồng Lệ hài lòng, vậy sẽ mất tư cách tiến thêm một bước.
Trước tiên xem người khác nói thế nào đã, hấp thụ chút kinh nghiệm giáo huấn cũng tốt.
Chú ý thấy những người này sợ đầu sợ đuôi, Trần Huyền cười nhạo một tiếng, những cậu ấm sống an nhàn sung sướng trong thành này ai nấy đều lo được lo mất, không giống nam nhân.
Cái thứ nữ nhân này, ngươi càng để ý càng tâng bốc nàng ta, nàng ta lại càng xa cách ngươi.
Thế là tùy tiện đi ra, vỗ ngực nói:
- Thu cô nương, về phương diện âm luật này ta không hiểu quá nhiều, không dám bêu xấu. Có điều ta có thể từ trong tiếng đàn của ngươi nghe ra một cố sự phụ tâm hán, cái khác thì ta không dám chắc, nhưng vạn nhất tương lai thực sự có người dám khi dễ ngươi, ta sẽ dẫn người đi chém hắn, vặn đầu xuống làm bô.
Hắn trông vốn đã bưu hãn, nói như vậy cả người đều tỏa ra một loại khí khái nam tử hán rất tự nhiên, vừa so sánh với các công tử ca sặc mùi son phấn bên cạnh, lộ ra có chút giống như hạc trong bầy gà.
- Vậy tiểu nữ tử thực sự đa tạ vị tráng sĩ này.
Mắt đẹp câu hồn của Thu Hồng Lệ cứ như vậy nhìn hắn, môi hồng hé mở, trong mắt giống như sắp ứa ra nước.
Thấy hắn quả nhiên có được sự ưu ái của Thu Hồng Lệ, các công tử chung quanh hối hận không thôi, sớm biết vậy ta đã đi ra đầu tiên rồi.
Nữ nhân luôn có ấn tượng sâu sắc hơn với nam nhân đầu tiên.
Bởi vì vừa rồi bị Trần Huyền làm mất hết mặt mũi, Uông Nguyên Long nóng lòng muốn tìm lại, cũng lập tức nói ngay:
- Thu cô nương, Uông mỗ bản sự khác thì không có, nhưng thương đội trong nhà trải rộng khắp thiên hạ, đối với tình huống các nơi trong thiên hạ vẫn có hiểu biết một hai, nếu cô nương cần, ta có thể sai thuộc hạ giúp ngươi tìm kiếm một chút, chắc hẳn phải không bao lâu nữa sẽ tra được tung tích của người đó.
Hắn dừng lại một chút, nhìn Trần Huyền ở đối diện, tiếp tục nói:
- Một người có lợi hại tới mấy, tinh lực cũng vậy có hạn, làm sao so được với lực lượng của gia tộc.
Hắn biết ưu thế của mình ở đâu, tuy giá trị vũ lực không bằng Trần Huyền đó, nhưng hắn là con trai độc nhất của Uông gia, luận tài lực, đối phương có xách giày cho hắn cũng không xứng.
Tất nhiên Trần Huyền biết hắn có ám chỉ, cười lạnh một tiếng:
- Một tên phế vật dựa vào gia tộc mà thôi, thậm chí ngay cả trả lời cũng bắt chước người khác.
Ý là nói câu trả lời của đối phương bắt chướng mình.
- Ngươi nói gì!
Uông Nguyên Long giận dữ.
- Sao, vẫn muốn động thủ với ta à, đến đây!
Trần Huyền cũng đứng lên, cười gằn nhìn hắn.
Sắc mặt Uông Nguyên Long lập tức lộ ra có chút mất tự nhiên, lúc trước ba đánh một còn không thắng, mình tức thì bị một cước đá cho ngắc ngoải, hắn nào dám xung đột với đối phương?
Nhưng ở trước mặt mỹ nhân, hắn lại không cam lòng nhận thua như vậy, trong nhất thời không khỏi cứng đờ ra đó.
May mà Thu Hồng Lệ đứng ra giải giúp hắn:
- Hai vị như vậy, nếu là vì Hồng Lệ mà khiến hai vị tổn thương hòa khí, vậy ta đúng là muôn lần chết vẫn không hết nhục.
Nói xong liền ra vẻ áy náy tự trách, nước mắt lã chã, người chung quanh thấy mà con tim tan nát, đều trợn mắt nhìn hai người.
Không ngờ lại chọc cho Thu cô nương thương tâm như vậy?
Đừng nói là Uông Nguyên Long, ngay cả loại người quen đầu đao liếm máu như Trần Huyền cũng có chút hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi với nàng ta, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tiếp tục gây sự ở đây nữa.
Lúc này Thu Hồng Lệ mới tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt nàng ta cười lên giống như băng tuyết mới tan, lại giống như hoa tươi nở rộ khắp núi đồi, trong đại sảnh tim của các nam tử giống như bị một cái búa tạ đập trúng, biết rằng mình sợ rằng vĩnh viễn không thể quên được nụ cười của nàng ta.
Bùi Miên Mạn ở trên Lầu hai cũng không nhịn được mà thầm cảm thán:
- Quả nhiên là đại mỹ nhân hại nước hại dân, cho dù ta thân là nữ tử, cũng có chút khó có thể chống cự được mị lực của nàng ta.
Trải qua một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trong đại sảnh rất nhanh lại trở nên náo nhiệt, giống như bởi vì được nụ cười vừa rồi cổ vũ, khiến bọn họ tự tin hơn.
Có Trần Huyền, Uông Nguyên Long vừa rồi dẫn đầu, người khác cũng đều lên tiếng, bắt đầu bình phẩm một khúc vừa rồi của Thu Hồng Lệ.
Mọi người để thu hút hảo cảm của nàng ta, ai nấy đều sử ra chiêu thức cả người.
Có người khoe khoang văn thái, khen một khúc của nàng ta là trên trời có dưới đất không có, thỉnh thoảng lại xen lẫn một hai câu gọi là "Khuyết điểm", Tổ An nghe mà tặc lưỡi không thôi, trên đời không ngờ có nhiều từ hình dung từ duyên dáng như vậy.
Có người khoe khoang gia thế, khiến Tổ An biết một Minh Nguyệt Thành không ngờ lại có nhiều quan nhị đại, phú nhị đạ như vậy, đồng thời cũng hiểu rõ hơn một số cơ cấu tổ chức của thế giới này.
Có người thì triển lãm sự cường đại và tiềm lực, trong đó thậm chí còn có học sinh học viện tu vi Ngũ phẩm, có điều ở trước mặt Trần Huyền, so sánh với với Lục phẩm, những người này không khỏi lộ ra có chút thua chị kém em.
...
Tổ An ở bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa xem diễn, lúc này mới nhớ tới mình còn là lão sư học viện.
Ừ, học sinh này ta nhớ kỹ, nhìn thấy ta cũng không tới chào hỏi, lần sau sẽ đánh trượt hắn môn toán.
Thu Hồng Lệ nói cười thản nhiên đáp lại, mỗi người đều có một loại cảm giác như như tắm trong gió xuân.
Tổ An bội phục không thôi, năng lực giao tiếp của nữ nhân này quả thực rất giỏi.
Có điều fan cuồng nhiệt Sở Hồng Tài này vì sao lại một mực không có động tĩnh?
Khi đang cảm thấy kỳ quái, lại phát hiện Sở Ngọc Thành dẫn theo Sở Hồng Tài chen về phía trước, ngắm nữ thần trong cảm nhận một cách gần gũi hơn, thậm chí còn loáng thoáng có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng ta.
Sở Hồng Tài thiếu chút nữa thì hạnh phúc tới hôn mê bất tỉnh.
May mà là hắn vẫn nhớ ý đồ đến, vội vàng nói:
- Không biết tình lang trong khúc vừa rồi của Thu tiểu thư là ai, người nào mà may mắn có thể có được sự ưu ái của Thu tiểu thư như vậy?
Chú ý thấy hắn là công tử nhị phòng của Sở gia, Thu Hồng Lệ theo bản năng nhìn nhìn sang bên cạnh, lại không thấy bóng người mà nàng ta muốn thấy.
Dư quang liếc tới Tổ An đang ở bên cạnh có nói có cười với Lãnh Sương Nguyệt, hoàn toàn không để ý tới bên này.
Trong lòng nàng có chút khó hiểu, là vừa rồi ta biểu hiện không đủ khiêu gợi hay là nhãn quang của hay là hắn quá cao?
Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +128!