Bùi Miên Mạn trong nhã gian không nhịn được mà thầm cảm khái:
- Nữ nhân này dưới bề ngoài yêu diễm, không ngờ lại có một trái tim mềm mại như vậy, thực sự không muốn đối địch với người như vậy.
Tạ Đạo Uẩn ở một bên khác trong nhã gian lặng lẽ lau lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn thân ảnh yểu điệu phía sau bức rèm che ở xa xa, không khỏi thở dài:
- Chỉ luận về kỹ xảo đánh đàn, có lẽ ta hơn nàng ta một chút, nhưng gửi gắm tình cảm vào trong tiếng đàn, dùng nhạc tác động lòng người, ta vẫn kém nàng ta rất xa.
Tạ Tú cũng không nhịn được cảm thán nói:
- Mấy năm nay ta nghe không ít danh kỹ thanh lâu đánh đàn, trước kia còn cảm thấy không tồi, nhưng hiện tại mới biết, so sánh với với nàng ta, những người đó ngay cả tư cách xách giày cho nàng ta cũng không xứng.
Ngay sau đó hắn lại đổi đề tài:
- Có điều, lão tỷ ngươi cũng không cần phải quá để ý tới chuyện này, ngươi từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh ấm áp hạnh phúc, kinh lịch tình cảm lại như một tờ giấy trắng, ở phương diện này không bằng nàng ta cũng không có gì mất mặt. Nàng ta ở nơi phong nguyệt này trải qua rất nhiều chuyện, nhìn ngoài mặt thì nàng ta vẫn là thiếu nữ đôi mươi non nót, nhưng kỳ thật trái tim nàng ta đã sớm vỡ nát rồi.
Trong giọng nói của hắn không hề có nửa phần khinh thường, ngược lại còn tràn ngập tán thưởng:
- Cũng chỉ có như vậy người, mới có thể đánh ra một khúc nhạc tình cảm như vậy.
Tạ Đạo Uẩn nhìn đệ đệ với vẻ bất ngờ, không ngờ hắn lại có một phen kiến thức như vậy, thường ngày phụ thân thường xuyên quở trách hắn không làm việc đàng hoàng, xem ra là mắng sai rồi.
Một khúc kết thúc, mọi người trong sân ai nấy đều buồn bã mất mát, hồn nhiên không phát giác trên mặt sớm đã bị nước mắt làm ướt nhẹp.
- Hay! Cũng không biết ai đứng lên vỗ tay đầu tiên, sau đó một đám người cũng bắt đầu cổ vũ, giống như sợ thanh âm của mình nhỏ, sẽ khiến nữ thần trong cảm nhận khinh thường.
Thu Hồng Lệ cũng đứng lên, chân thành đi tới cạnh lan can.
Sớm có hai nha hoàn xinh đẹp vén rèm che sang hai bên.
Một khuôn mặt xinh đẹp mị khuynh thiên hạ xuất hiện trước mắt mọi người, nàng ta hơi cúi người, hé miệng cười nói:
- Tiểu nữ tử Thu Hồng Lệ, bái kiến các vị.
Nàng ta đứng bên cạnh lan can, mọi người mới chú ý thấy chỗ hai cánh tay nàng ta là một tầng tuyết sa mỏng như cánh ve, một đôi cánh tay ngọc trắng ngần như ẩn như hiện.
- Nữ nhân này quả nhiên am hiểu lợi dụng ưu thế thân thể.
Bùi Miên Mạn chỉ nhìn một cái, liền nhìn thấu lộ số trong đó.
Chỉ tiếc những nam nhân phía dưới lại không có sự tỉnh táo như nàng ta, thấy một màn này, ai nấy đều hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hận không thể kéo Thu Hồng Lệ vào trong lòng, xé nát váy lụa mỏng trên người nàng ta, sau đó thì hung hăng chà đạp dưới thân.
Chỉ tiếc những cái này chỉ có thể nghĩ một chút mà thôi, ở trước mắt bao người, ai dám chọc cho nhiều người tức giận, ai có thực lực chọc cho nhiều người tức giận.
Tổ An bĩu môi, Lỗ Tấn tiên sinh quả nhiên nói rất hay, sức liên tưởng của mọi người thật sự rất phong phú, nhìn thấy cánh tay liền nghĩ tới thể thân thể lõa lồ, không ngờ ở dị thế giới cũng là như vậy.
Lúc này Trần Huyền kim đao đại mã đứng lên:
- Ta chính là Huyền Trình, bái kiến Thu cô nương.
Hắn sống những ngày đầu đao liếm máu, lá gan tất nhiên lớn hơn người bình thường rất nhiều, cũng không có nhiều cố kỵ như người khác, vừa nói vừa không kiêng nể gì quan sát đối phương.
Mặt này, ngực này, eo này, mông này, tất cả những gì trước kia lão tử cướp được cộng hết lại cũng không bằng ngón chân của nàng ta.
ta nhất định phải có được nàng ta!
Trong lòng hắn không ngừng vang lên thanh âm nào đó.
Cảm nhận được ánh mắt xâm lược của đối phương, Thu Hồng Lệ cũng phớt lờ, mấy năm nay nàng ta đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt tương tự rồi, sớm đã quen rồi.
Trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, hơi hạ thấp người:
- Bái kiến Huyền công tử.
Huyền Trình cười ha ha:
- Không ngờ lại có một ngày có người gọi ta là công tử, con người ta ghét nhất là loại xưng hô õng ẹo này, nếu người khác gọi ta như vậy, ta đảm bảo sẽ vặn đầu hắn xuống, có điều ngươi như Thu cô nương gọi ta, ta nghe lại cực kỳ thoải mái.
Người khác đều trợn mắt lườm hắn, cảm thấy giống như bị mạo phạm.
Chỉ có điều vào thời khắc mấu chốt này không ai rảnh quan tâm tới hắn, ai nấy chen nhau tiến đến gần, ý đồ lưu lại một ấn tượng tốt cho Thu Hồng Lệ:
- Tại hạ Đỗ Xuân Phong, trong nhà làm chút sinh ý hàng da, bái kiến Thu đại gia.
- Tại hạ Triệu Đức Trụ, gia phụ là...
Hắn còn chưa nói hết, liền bị thanh âm của người khác bao phủ:
- Tại hạ Viên Tuấn Huy, bái kiến Thu cô nương.
- Chào Thu cô nương, ta tên là Ô Vân, cha ta là Ô Cương.
...
Tiếng Giới thiệu liên tiếp vang lên, rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp nói hết một câu đã bị người bên cạnh kéo ra phía sau, cho nên mọi người đều tranh thủ trong thời gian ngắn nhất lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đối phương.
Thậm chí có người còn cố ý ném vỡ một chén trà, hy vọng dẫn tới sự chú ý của Thu Hồng Lệ.
Chỉ tiếc nàng ta làm hoa khôi nhiều năm như vậy, chiêu số hấp dẫn tầm mắt gì mà chưa từng thấy qua, căn bản là bất vi sở động.
Lại thêm hiện trường rất ồn ào, tiếng đập bình ném chén rất nhanh liền bị tiếng tự giới thiệu liên tiếp ắt đi.
Ngay cả những công tử thế gia như Uông Nguyên Long Sở Hồng Tài cũng không ngoại lệ, ai nấy mặt đỏ bừng rướn lên giới thiệu bản thân.
Sở Ngọc Thành lại đẩy hùng nữ vừa rồi còn dính như keo như sơn ở trong lòng ra, dùng thân thể phì nhiêu không ngừng chen về phía trước, vừa chen vừa ồn ào giới thiệu bản thân.
Tổ An thấy mà khinh thường, vừa rồi là ai nói thích cường tráng đầy đặn, không thích loại thon thả này?
Tuy ngực của Thu Hồng Lệ cũng có thể gọi là đầy đặn, nhưng cả người lại không dính dáng gì tới mập mạp, thêm một phần thì ngại béo, thiếu một phần thì ngại quá gầy.
Nhưng dáng người như vậy thường ngày ở trong mắt Sở Ngọc Thành, tuyệt đối là dáng người gậy trúc.
Nào ngờ hiện tại hắn lại giống như phát điên.
Nói đi nói lại lại vẫn nhìn mặt.
Tổ An khinh thường không thôi.
- Vì sao công tử lại không tự giới thiệu một chút?
Lãnh Sương Nguyệt ở bên cạnh chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi.
Vừa rồi sau khi ngồi xuống, mấy nữ tử bọn họ tất nhiên đều quay về tiếp bên cạnh khách nhân.
- Đây đâu phải là tự giới thiệu, hoàn toàn là chơi xiếc khỉ.
Tổ An khinh thường khinh thường.
- Ngươi nhìn Thu Hồng Lệ đó, ngoài mặt thì nói cười thản nhiên, liên tiếp gật đầu với những người này, trên thực tế là đâu có để bọn họ ở trong lòng.
- Ai cũng nói tới thanh lâu chọn cô nương để chơi, sao tỉnh cảnh này lại giống như cô nương đang chọn bọn họ để chơi thế?