- Mồm mép láu lỉnh, một thân bản sự lừa nữ hài tử của tên gia hỏa ngươi đúng là giỏi thật, chẳng trách nhiều tiểu thư thiên kim như vậy đều trúng bẫy của ngươi.
Tạ Tú hô to oan uổng:
- Lão tỷ, ta là đang khuyên mà.
- Xuỵt, nàng ta bắt đầu đánh đàn rồi.
Tạ Đạo Uẩn ra hiệu chớ có lên tiếng, bắt đầu chuẩn bị cẩn thận lắng nghe tiếng đàn.
Thân là tài nữ nổi danh xa gần, cầm kỹ của nàng ta tất nhiên là không thể bới móc, lúc này dùng nhãn quang chuyên ngành để bình phán, cả người trở nên trịnh trọng trước giờ hiếm thấy.
Vẻ xấu hổ vừa rồi bất tri bất giác đã biến mất, trên gương mặt lại tỏa ra một chút quang mang nghiêm túc lại thánh khiết.
Tạ Túở bên cạnh nhìn khuôn mặt vô cùng mịn màng đó của nàng ta, không nhịn được mà khen ngợi nói:
- Đúng là một vị đại mỹ nhân, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
Cho dù Tạ Đạo Uẩn đang muốn nghiêm túc bình luận cầm kỹ của Thu Hồng Lệ, nhưng nghe thấy lời nói của hắn vẫn tò mò quay đầu lại:
- Đáng tiếc cái gì?
Tạ Tú chớp chớp mắt tình, cười giảo hoạt:
- Đáng tiếc ngươi là thân tỷ tỷ của ta, nếu không ta có thế nào cũng không cần đi tìm nữ hài tử khác.
Sau khi nói xong hắn liền vội vàng nhảy lên, Tạ Đạo Uẩn quả nhiên vừa thẹn vừa giận:
- Giỏi lắm, không ngờ ngay cả ta cũng dám đùa giỡn!
Rất nhanh liền chạy tới đuổi đánh hắn, cuối cùng nắm lấy lỗ tai hắn hung hăng xách lên.
- Lão tỷ tha mạng!
Lúc Tạ Tú đang cầu xin, bỗng nhiên tiếng đàn du dương truyền đến, thì ra Thu Hồng Lệ đã bắt đầu đánh đàn.
Tất cả mọi người giỏng tai, cẩn thận lắng nghe tiên nhạc, bởi vì có lời đồn nói Thu Hồng Lệ hôm nay sẽ lựa chọn một vị khách vào màn vừa ý.
Nhưng rốt cuộc là cách chọn thế nào thì không ai biết.
Cho nên mọi người sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào, có lẽ đối phương sau khi đánh đàn xong sẽ bảo người ta bình luận cầm kỹ thì sao.
Lúc này tú bà Hoa Vị Miên không biết từ đâu chui ra, nói với Trần Huyền:
- Lúc trước quên chuẩn bị thiệp mời cho tiên sinh, là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, Thần Tiên Cư đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời các vị ngồi.
Đã biết hắn là cao thủ Lục phẩm, Thần Tiên Cư cũng thay đổi thái độ.
Dẫu sao thế giới này là cường giả vi tôn, ở địa giới Minh Nguyệt Thành này, Lục phẩm đã được coi là cao thủ hàng đầu.
Cao thủ như vậy đáng để lôi kéo và làm thân.
Người chung quanh cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, bởi vì đây là chuyện hết sức bình thường, đây là cách vận hành của thế giới này.
Trần Huyền nhíu mày, vốn vẫn có ân oán chưa xong với Tổ An, nhưng hiện giờ Thu Hồng Lệ đã bắt đầu đánh đàn, nếu còn chạy đến gây sự, một là đại sát phong cảnh, hai là sợ sẽ khiến nhiều người tức giận.
Lại thêm hắn cũng có hứng thú với vưu vật động lòng người này, cho nên cũng muốn lắng nghe đối phương đánh đàn, làm chuẩn bị cho lát nữa còn thi hỏi.
Cho nên không muốn cành mẹ đẻ cành con, trực tiếp gật đầu, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác Thần Tiên Cư, tới một bàn khác.
Hoa Vị Miên lại lúc lắc mông đi tới trước mặt đám người Tổ An, không ngừng xin lỗi đám người huynh đệ Sở thị và Uông Nguyên Long, cũng an bài cho họ một bàn tiệc rượu mới, cũng tỏ vẻ hôm nay tất cả tiêu phí của bọn họ đều miễn hết.
có câu vươn tay không đánh người tươi cười, mấy người tất nhiên khó nói được gì, lại thêm bọn họ cũng lo lắng bỏ lỡ tin tức trong tiếng đàn, đặc biệt là bộ dạng vươn dài cổ của Sở Hồng Tài, nào còn muốn tốn nước bọt với Hoa tỷ, ai nấy đều vội vàng đáp ứng.
Tổ An thầm cảm thán, Hoa tỷ này đúng là nhân vật lợi hại, lựa chọn thời gian quá tốt.
Vừa rồi khi hai bên đánh sống đánh chết, nàng ta giống như bốc hơi khỏi nhân gian;
Hiện giờ khi Thu Hồng Lệ đánh đàn liền tới nói chuyện, một trường phong ba lập tức bị hóa giải trong vô hình.
Đương nhiên Tổ An cũng không nói gì, đây là trí tuệ sinh tồn, không có gì đáng trách.
Không lâu sau, hắn cũng bị tiếng đàn hấp dẫn.
Trong tiếng đàn giống như có một cỗ ma lực đặc thù, tuy không có ngôn ngữ, lại vẫn có thể khiến trong đầu người ta hiện ra một vài hình ảnh:
Gió mát thổi qua.
Hoa rụng rực rỡ.
Trong lương đình ven hồ một nam tử uống rượu một mình.
Giống như trích tiên trên trời.
Nữ tử trong lòng nổi sóng, cố lấy hết dũng khí tiến tới.
Hai người dưới trăng trước hoa cử án tề mi.
Nam tử một ngày đi không từ giã.
Nữ tử mỗi ngày chờ đợi ở bên hồ.
Chỉ tiếc nam tử không trở về.
Không biết bao nhiêu năm sau, khi nam tử vẻ mặt phong sương trở về tìm nữ tử.
Nào còn tìm thấy.
Cho rằng nàng ta sớm đã rời đi.
Thương tâm muốn chết ở bên hồ mượn rượu tiêu sầu.
Lại từ trong miệng người đánh cá biết được.
Năm đó có nữ tử cũng ngồi đây đợi tình lang như vậy.
Đáng tiếc mãi không đợi được.
Có một ngày nàng ta cầm một bầu rượu, ngồi bên hồ vừa uống vừa khóc.
Khi mọi người phát hiện ra nàng ta.
Nàng ta đã chết trong nước rồi.
Không biết rốt cuộc là nàng ta không cẩn thận trượt chân ngã hay có ý quyên sinh.
Biết được tất cả, nam tử khóc không thành tiếng.
...
Nghe tiếng đàn như khóc như kể này, các nam tử vốn tới mua vui trong sân, ai nấy lại lệ rơi đầy mặt.