- Lúc trước ngươi cướp đoạt thiệp mời của những người đó, chẳng lẽ chính là hành vi của anh hùng hảo hán sao? Con ngươi ta ân oán rõ ràng, đối phó anh hùng hảo hán, tất nhiên sẽ dùng biện pháp của anh hùng hảo hán; Đối phó với loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi, đương nhiên phải dùng những biện pháp hèn hạ.
- Ha ha!
Chung quanh vang lên một trận cười vang, trong đó hưng phấn nhất không ai ngoài Vi Tác, không ngừng trầm trồ khen ngợi Tổ An, làm hại Vi Hoằng Đức mấy lần phải ấn hắn ngồi lại chỗ, để tránh gây họa.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Sắc mặt hán tử tóc đỏ âm trầm, có điều không xung động, công lực ném ấm trà vừa rồi của đối phương không giống người bình thường, vẫn phải cẩn thận làm đầu.
- Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Tạ tên Tú!
Tổ An vỗ ngực, nói năng hùng hồn.
Mọi người trong đại sảnh:
- ???
Có phải ngươi có hiểu lầm gì đối với câu từ đi không đổi tên ngồi không đổi họ này không.
Ngay cả mấy người Sở Ngọc Thành cũng liếc nhìn hắn.
- Phì!
Tạ Tú ở trong nhã gian của lầu hai đang uống trà xem kịch trực tiếp bị sặc.
Vừa rồi là cái quỷ gì thế?
Hình như ta nghe thấy tên của mình?
Tạ Đạo Uẩn ở Đối diện cố nén cười gật đầu, tên gia hỏa phía dưới đúng là rất khiến người ta bất ngờ.
Vừa nghĩ tới nếu mình có một đệ đệ vô sỉ như vậy, sắc mặt nàng ta liền ửng đỏ, thế chẳng thà giết nàng ta đi cho xong.
Bùi Miên Mạn ở trong phòng gần đó hai tay ôm má, tựa cười mà như không phải cười nhìn thân ảnh phía dưới:
- Quả nhiên vẫn là tiểu hỗn đản vô sỉ trong ký ức, cũng không biết tính tình của Sơ Nhan cứng nhắc như vậy, làm sao mà chịu được hắn.
Bên kia nữ tử tuyệt sắc đó đã đi tới bên cửa sổ, đang chú ý hướng đi của chuyện phía dưới, sau khi nghe thấy lời nói của Tổ An thì không khỏi mỉm cười:
- Người này không khỏi quá vô sỉ rồi?
Nam tử đó bên cạnh nàng ta đang không ngừng phổng mũi tham lam hít mùi thơm trên người nàng ta, tay mấy lần không kìm lòng được mà tiếp cận cặp mông cong mang theo mị lực vô tận đang gần trong gang tấc, đáng tiếc chung quy vẫn không dám thật sự sờ vào:
- Tên gia hỏa vô sỉ như vậy lại há có thể giao phó trọng trách, hiện tại sư muội ngươi thay đổi chủ ý vẫn còn kịp đó.
- Hoàn toàn ngược lại,
Nữ tử tuyệt sắc mặt mày tươi cười,
- Chỉ có tên gia hỏa vô sỉ như vậy mới có khả năng hoàn thành kế hoạch của chúng ta, hì hì, ta càng lúc càng có hứng thú đối với người này.
Cho dù biết trong lời này của nàng ta không bao hàm tình yêu nam nữ, nhưng nghe thấy nữ nhân mỹ lệ như vậy có hứng thú với một nam nhân khác, trong lòng hắn vẫn không kìm lòng được mà ghen tị tới phát cuồng.
- Ôi, ta phải đi xuống rồi, để tránh thế cục phía dưới phát triển đến không thể thu thập.
Nữ tử Tuyệt sắc xoay người lại, một đôi mắt mỹ lệ giống như bảo thạch nhìn nam tử bên cạnh.
- Sư huynh, người ta phải thay quần áo rồi.
Nam tử đó lập tức có phản ứng:
- Ta lập tức ra ngoài. . .
Nghe thấy nàng ta muốn thay quần áo, chỉ là nghĩ thôi cũng vô cùng kích động rồi.
Nữ tử tuyệt sắc tiễn hắn ra cửa, trước khi đóng cửa dừng lại một chút, hé miệng cười nói:
- Sư huynh, không được nhìn lén đâu đấy.
Mặt Nam tử đỏ lên, vội vàng nói:
- Sư huynh đâu phải loại người đó!
Để tỏ rõ quyết tâm, hắn sải bước xoay người rời đi, rất nhanh liền biến mất ở cửa thang gác.
- Cám ơn sư huynh.
Nữ tử tuyệt sắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Trong mắt có thêm một chút lãnh ý, vừa rồi động tác sau lưng của đối phương không qua được tai mắt nàng ta, hừ lạnh một tiếng:
- Coi như hắn thức thời.
Lại nói tới trong đại sảnh, nam tử tóc đỏ cau mày:
- Ngươi là Tạ Tú?
- Chả thế thì sao?
Tổ An ưỡn ngực ngạo nghễ nói,
- Trong toàn bộ Minh Nguyệt Thành, luận anh tuấn, trừ cô gia của Sở gia ra, ai còn có thể đẹp trai bằng ta?