Lục Địa Kiện Tiên

Chương 486: Đi không đổi tên ngồi không đổi họ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này trong sân đã chiến thành một đoàn, Sở Hồng Tài đâm ra một kiếm, giống như linh xà xuất động, chiêu nào chiêu nấy nhanh mạnh quỷ quyệt, nhắm thẳng tới chỗ yếu hại của nam tử tóc đỏ.

Nam tử tóc đỏ không dám lơ là, vội vàng lướt sang bên vài thước.

Như vậy Sở Ngọc Thành tránh được bị vỏ đao trực tiếp đập trúng mặt, chỉ có điều vẫn bị đối phương đá trúng một cước, cả người giống như một giống như quả cầu thịt, nhanh như chớp lăn qua một bên.

Cho tới đụng vào một cây cột mới ngừng lại, bởi vì thể trọng to lớn của hắn, toàn bộ Thần Tiên Cư dường như đều rung chuyển.

Sặc! Mất mặt trước công chúng như vậy, đặc biệt là mất mặt trước hùng nữ vừa thân mật, trên mặt Sở Ngọc Thành sao mà chịu được, lập tức mắt đỏ rực, kêu gừ gừ xông tới.

Mọi người không thể không cảm thán, sức phòng ngự của tên mập này quả thật là kinh người, ngã nặng như vậy, hiện tại không ngờ lại giống như người không sao cả?

Tổ An thì thờ ơ lạnh nhạt, đại khái nhìn ra tu vi của Sở Hồng Tài và Sở Ngọc Thành tương đương nhau, đều là Tứ phẩm đỉnh phong.

Chỉ có điều phong cách của hai người khác nhau, một người trọng thủ không trọng công, một người trọng công không trọng thủ, nếu hai người thực sự đánh nhau, Sở Hồng Tài lúc ban đầu không thể kích sát đối phương, nhưng kéo dài tới về sau, lại càng bất lợi cho hắn.

Tổ An thầm cảm thán, từ lời nói lúc trước của Tần Vãn Như, có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ và nhị phòng tam phòng không được tốt, luôn ở vào trạng thái phòng bị lẫn nhau.

Chỉ có điều nhìn bộ dạng cùng chung mối thù của Sở Ngọc Thành và Sở Hồng Tài, quan hệ giữa nhị phòng và tam phòng lại rất tốt.

Ài, cũng không biết là Tần Vãn Như làm người quá thất bại hay là gì, đúng là nên kiểm điểm một chút.

Nam tóc đỏ đó cũng không biết là lai lịch gì, đối mặt với sự liên thủ của hai huynh đệ, không ngờ vẫn rất ung dung thành thạo, xem ra tu vi cao hơn hai người rất nhiều.

Rốt cuộc là Ngũ phẩm hay là Lục phẩm? Tổ An nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra được, nam tử tóc đỏ đó căn bản không sử dụng bất kỳ Nguyên tố chi lực gì, chỉ dựa vào tốc độ lực lượng thân thể cơ bản nhất và kinh nghiệm chiến đấu đã có thể thoải mái ứng đối được với tình huống trước mắt.

Lúc này Uông Nguyên Long cuối cùng cũng có phản ứng, cũng lấy ra quạt xếp xông tới:

- Ngọc Thành huynh, ta đến giúp ngươi!

Chỉ tiếc tu vi của hắn kém xa huynh đệ Sở thị, chênh lệch với đại hán tóc đỏ lại giống như một trời một vực, làm sao giúp được gì

- A.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, hắn vừa tiến lên đã bị một cước đá bay.

Hắn không có thân thể to béo sức phòng ngự kinh người đó của Sở Ngọc Thành, ăn một cước liền ngã lăn, giống như khiến ngũ tạng lục phủ của hắn đều lệch vị trí, nằm trên đất cả nửa ngày vẫn không đứng lên được.

Đúng lúc này, lại có tiếng bốp giòn tan vang lên, đại hán tóc đỏ tìm thấy một sơ hở, một đao vỗ lên cánh tay của Sở Hồng Tài.

Sở Hồng Tài chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn, thiếu chút nữa thì không giữ được trường kiếm trong tay.

Chỉ có điều nghĩ đến đây là Thần Tiên Cư của Thu Hồng Lệ, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ vẫn nắm chặt trường kiếm không rời tay.

Nhưng khí tức trong cơ thể hắn bị một kích này đánh cho tắc khí, vội vàng vận công điều tức, trong một chốc một lát căn bản là không giúp được gì.

Hiển nhiên Sở Ngọc Thành cũng biết đạo lý này, hắn trực tiếp chắn trước mặt đại hán tóc đỏ, tranh thủ thời gian khôi phục cho Sở Hồng Tài.

Nam tử tóc đỏ mấy lần đánh trúng Sở Ngọc Thành, dựa theo lẽ thường mà nói, đối thủ trúng mấy đòn nặng như vậy của hắn, không phải tạng phủ bị thương nặng thì cũng gãy xương đứt gân, nhưng tên béo chết tiệt trước mắt này giống như người không sao cả.

Sau mấy lần, trên mặt nam tử tóc đỏ cũng không nhịn được, trực tiếp rút trường đao ra:

- Con lợn béo chết tiệt, để ta xem thân thể này của ngươi có thể chịu được mấy đao của ta!

Sở Ngọc Thành biến sắc, vừa rồi đối phương không dùng vũ khí, bọn họ đã đánh không lại, hiện tại dùng vũ khí thì tất xong đời.

Phòng ngự của hắn có mạnh tới mấy, chung quy cũng vẫn là thân thể máu thịt, làm sao chịu được cao thủ dùng đao tới chém?

Nhưng tên đã trên dây không thể không phát, hắn chỉ có thể gắng gượng xông tới, chỉ hy vọng mình có thể tránh thêm được mấy đao, chờ Sở Hồng Tài khôi phục lại.

Chỉ tiếc trường đao của đối phương vừa ra, thực lực có thể nói là tăng mạnh, rất nhanh thân ảnh của hắn liền bị bao phủ dưới từng trận hàn quang.

Tổ An biết nếu còn không ra tay, một thân thịt béo này của Sở Ngọc Thành sợ rằng sẽ bị vót thành gậy người.

Hắn nhìn trái nhìn phải, cầm một ấm trà lên, trực tiếp ném về phía đại hán tóc đỏ.

Trải qua kinh lịch máu và lửa trong bí cảnh, lại thêm được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện thân thể, hiện giờ lực lượng tốc độ của hắn đều đã gần tương đương với Ngũ phẩm.

Lại thêm hắn chọn đúng thời cơ, từ sau lưng đột nhiên đánh lén.

Dẫn tới khi nam tử tóc đỏ cảm thấy nguy cơ thì đã không kịp né tránh.

Bùm !

Ấm trà vỡ tan.

Nước trà nóng bỏng bên trong hắt đầy người.

Nhưng Tổ An lại không cao hứng nổi, thần sắc ngưng trọng nhìn đại hán đó.

Chỉ thấy quanh người hắn có quang hoa lưu động, hiện lên một tầng màng trong suốt, bởi vì do nước trà đổ xuống, khiến cho lớp màng đó lộ ra rất rõ ràng.

Trong nhã gian ở lầu hai vang lên mấy tiếng kinh hô đã trải qua kiềm nén.

Trong đại sảnh cũng có người biết hàng, cũng không biết là ai hô lên:

- Lục phẩm!

Vốn tưởng là thôn phu hương dã không biết từ đâu tới, mọi người đều chỉ là thuần túy ngồi xem kịch, nhưng phát hiện tu vi Lục phẩm của hắn, thần sắc của mọi người đều lập tức trở nên ngưng trọng.

Lục phẩm, ở Minh Nguyệt Thành đã tính là cao thủ hàng đầu, phải biết rằng không ít lão sư trong học viện cũng chỉ là Lục phẩm.

Nam tử tóc đỏ quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tổ An:

- Các hạ ở sau lưng đánh lén, không phải là hành vi của hảo hán.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)