Tổ An hoảng sợ, thầm nghĩ là tên gia hỏa nào dám giương oai ở Thần Tiên Cư?
Cho dù nghe thì chỉ là thanh lâu, nhưng có thể làm lớn đến như vậy, nếu sau lưng không có chỗ dựa thì trẻ con cũng không tin.
Không phải sao, lúc này tất cả mọi người trong Thần Tiên Cư đều theo tiếng nhìn lại, muốn xem là thần tiên lộ nào không ngờ lại gây sự ở nơi trọng yếu như vậy.
Chỉ thấy một người vạm vỡ một chân giẫm trên ghế, đao trong tay trực tiếp cắm trên bàn, vẻ mặt khiêu khích nhìn mấy công tử ở bàn đó.
Càng khiến người ta chú ý hơn là mái tóc đỏ bắt mắt của hắn, khiến cho cả người tăng thêm ba phần khí chất bưu hãn.
Tổ An lại thầm khinh thường, tóc này trông giống như sợi mì, từ cổ chí kim, có thể để được tóc sợi mì cũng không có mấy, người này cho rằng mình là Tiểu Lý Phi Đao à.
Ngoài ra sau khi tới thế giới này, tóc đỏ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết có nhuộm tóc hay không.
- Bốp!
Khi Tổ An đang nghĩ ngợi lung tung, một công tử trong bàn đó không nhịn được đứng lên:
- Lớn mật, ngươi biết ngồi đây là những ai không?
- Ồ, cũng muốn thỉnh giáo.
Đại hán tóc đỏ đó kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt hứng thú.
Vị công tử đó nhìn nhìn mấy mấy người giống như hung thần ác sát ở phía sau hắn, trong nhất thời cũng có chút chột dạ, có điều nghĩ đến đây là Minh Nguyệt Thành, là Thần Tiên Cư, trong lòng bình tĩnh lại mấy phần, vội vàng chỉ vào công tử quần áo quý phái ngồi ở chủ vị:
- Vị này là công tử Uông Nguyên Long của Uông gia, ngươi của tứ đại gia tộc Sở, Viên, Trịnh, Uông của Minh Nguyệt Thành, ngươi chưa từng nghe qua à.
Tổ An sửng sốt, hắn nhớ rõ Sở Sơ Nhan từng nhắc tới, Sở gia và Uông gia xưa nay luôn hữu hảo, có thể được coi là đồng minh!
- Sặc, ta còn tưởng rằng là đại nhân vật gì.
Đại hán tóc đỏ đó dùng ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thuận tay búng một cái, một đống ráy tai liền bắn lên mặt đối phương.
- Nếu ngươi nói là thiên kim của Sở công tước hoặc là công tử của Tạ thành chủ, ta thật đúng là còn kiêng kị ba phần, chỉ là con của một thương nhân bán gạo, cũng xứng ở đây hò hét à.
Lời này vừa được nói ra, Uông Nguyên Long vốn vẫn còn vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí thượng thủ đột nhiên biến sắc, đây là đối phương bắt nạt đến trên mặt rồi.
- Xin hỏi các ngươi là vào bằng cách nào?
Đúng lúc này, một quy công dẫn một đội hộ vệ của Thần Tiên Cư chạy tới, Uông Nguyên Long là khách quen nơi này, trong nhà có tiền, thường ngày vui lên là vung tiền như rác, Thần Tiên Cư bọn họ tất nhiên phải bảo kê hắn, sao có thể để hắn phải chịu ủy khuất ở đây.
- Đương nhiên là cầm thiệp mời mà vào.
Đại hán tóc đỏ vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một chồng thiệp mời ném lên trên bàn.
- Xin thứ cho mắt ta kém, Thần Tiên Cư chúng ta dường như chưa từng phát thiệp mời cho các hạ, thiệp mời này không biết là từ đâu mà có.
Quy công nhìn nhìn, không cần mở ra xem cũng biết thiệp mời này là thật.
Phải biết rằng thiệp mời này là Thần Tiên Cư đặc chế, bất kể là tạo hình hay là chất liệu, đều cực kỳ đặc thù, người ngoài căn bản không thể làm nhái.
- Các ngươi không phát cho ta, nhưng muốn lấy được thiệp mời này thì vẫn rất dễ, tùy tiện cướp mấy người được mời không phải là xong sao.
Đại hán tóc đỏ nhún vai, giống như không hề cảm thấy loại hành vi này có vấn đề gì, thản nhiên đáp.
Lời này vừa được nói ra, toàn trường xôn xao, không ngờ lại có người ngang nhiên đi làm nghề cường đạo.
Có điều có số ít người thông minh lại thầm nghĩ, thiệp mời Thần Tiên Cư phát ra đều là giành cho nhân vật có uy tín danh dự, có thể một phát cướp được nhiều như vậy, thực lực của nam tử tóc đỏ này chính là rất khiến người ta phải cân nhắc.
Nhân viên công tác của Thần Tiên Cư đều biến sắc, thế chẳng phải là ngang nhiên tát vào mặt họ à, quy công đó nói:
- Nơi này không chào đón các ngươi, mời các ngươi ra ngoài.
- Sao, sợ đại gia không có tiền à?
Đại hán tóc đỏ trực tiếp lấy ra một bọc ném lên trên bàn, nghe thấy bên trong phát ra tiếng vang quen thuộc, rất dễ đoán được bên trong đều là nén bạc ma sát phát ra.
Chỉ có điều hành động này dẫn tới sự cười nhạo của Uông Nguyên Long:
- Nhà quê đúng là nhà quê, nhân vật có uy tín danh dự tới đây, ai lại ngốc nghếch mang theo nhiều tiền mặt như vậy, đều là dùng ngân phiếu.
- Ngươi tự tìm cái chết!
Đại hán tóc đỏ giận dữ, giống như bị chọc trúng chỗ đau, trực tiếp tóm một mâm thức ăn bên cạnh lên ném về phía hắn.
Uông Nguyên Long vội vàng né tránh, thân là công tử của Uông gia, tuy không tính là thiên tài tu hành, nhưng từ nhỏ các loại tài nguyên tu luyện vẫn không thiếu, dùng tiền chất thành cũng có thể chất ra một thực lực không tồi.
Chỉ có điều chuyện xảy ra đột nhiên, tuy hắn tránh được không để bị đập trúng mặt trực tiếp, nhưng vẫn bị thức ăn trên bàn hắn đầy người, trong nhất thời lộ ra cực kỳ chật vật.
- Lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy!
Uông Nguyên Long tức giận đến cả người run rẩy.