Nghe thấy hắn nói như vậy, Tổ An đúng là bị gợi lên hứng thú, thầm nghĩ Thu Hồng Lệ này rốt cuộc là đẹp tới mấy nào, mới khiến nhiều nam nhân điên cuồng như vậy?
Lão sắc phôi Kỷ Đăng Đồ đó thì không cần nói.
Ngay cả Sở Hồng Tài thường ngày cao ngạo lạnh lùng, hiện tại cũng lộ ra vẻ mê đắm.
Tiếp theo một nhóm ba người ra roi thúc ngựa tới Thần Tiên Cư, lúc trước tuy Tổ An không biết cưỡi ngựa, nhưng tốt xấu gì cũng từng xem người khác cưỡi, lại thêm tố chất thân thể hiện giờ sau khi đã tu hành, muốn khống chế thăng bằng cũng không khó.
Trên đường đi bất kể là Sở Hồng Tài hay là Sở Ngọc Thành, đều tìm cơ hội tìm hiểu bệnh tình cụ thể của Sở Sơ Nhan.
Trong lòng Tổ An hiểu rõ, mỗi lần đều nói chêm chọc cười ứng phó qua loa.
Không lâu sau, Tổ An liền đi theo hai người tới một ngã tư đường, trong không khí cũng tỏa ra mùi hương khó hiểu.
Sở Ngọc Thành ở bên cạnh mắt la mày lém, nói chỉ có điều mắt hắn quá nhỏ, kẹp ở trong thịt chẳng nhìn thấy mắt đâu:
- Ngõ Phi Thiên Tân kỳ thật không chỉ có một nhà Thần Tiên Cư, con phố này lớn nhỏ rải rác hơn trăm thanh lâu các loại, là thiên đường của nam nhân danh phù kỳ thực.
- Hơn trăm nhà?
Tổ An nghe mà trố mắt cứng họng, Minh Nguyệt Thành có thị trường ăn chơi lớn như vậy ư?
Tuy Minh Nguyệt Thành là đại thành, nhưng vẫn kém xa những đại đô thị có tính quốc tế của kiếp trước, mật độ nhân khẩu thành thị của thế giới này cũng không bằng được đô thị kiếp trước, không ít người vẫn là bách tính nghèo khổ không có năng lực tiêu phí, thực sự có nguồn khách lớn như vậy để chống đỡ sự phồn vinh của nơi này sao?
- Cái này thì ngươi không hiểu đâu, Minh Nguyệt Thành là nơi phồn hoa nổi danh xa gần, lại thêm là đầu mối then chốt trung chuyển hàng hóa của mấy châu quận phụ cận, đặc biệt bản địa còn sản xuất muối sắt, sự giàu có và đông đúc thiên hạ đều biết.
Sở Hồng Tài mở miệng, kiêu ngạo nói.
- Không chỉ Minh Nguyệt Thành nhân khẩu đông đúc, thương lộ các nơi qua lại cũng nối liền không dứt, bởi vậy dẫn động các ngành các nghề quật khởi, mới tạo nên sự phồn hoa hiện giờ.
Tổ An nghe hiểu đại khái rồi, như vậy không khác lắm với Dương Châu cổ đại của Trung Quốc.
Thắt lưng dắt mười vạn quan, cưỡi hạc xuống Dương Châu.
Cũng không biết là nơi mà bao nhiêu người cổ đại hướng tới.
Hiện giờ Minh Nguyệt Thành chính là tình huống tương tự.
Hắn thuận theo ngã tư đường nhìn lại, quả nhiên toàn là kiến trúc đủ loại màu sắc hình dạng, không ít cô nương quần áo lả lơi từ trong cửa sổ để lộ ra nửa thân thể, có người che miệng cười khẽ, có người lớn mật hào phóng... Thủ pháp Mời chào khách nhân quả thực là bát tiên quá hải ai lộ thần thông nấy.
Sở Ngọc Thành thì hít sâu một hơi, cảm khái nói:
- Ngay cả trong không khí cũng tràn ngập một mùi ám muội, chắc là mùi cơ thể của các vị cô nương, nơi này quả nhiên không hổ là thiên đường của nam nhân.
Tổ An không nhịn được nói:
- Ngươi xác định không phải là giả vờ tay mơ chứ?
Tên mập này thường ngày nhìn thì hòa hòa khí khí còn rất thuần lương đáng yêu, không ngờ cũng là tay lái già.
Sở Ngọc Thành:
- ...
Hắn vốn là một bầu nhiệt huyết cuồn cuộn, cảm giác có thể sáng tác cả ra thơ, kết quả bị hắn nói như vậy, toàn bộ đều nuốt về.
Tổ An thì nhân cơ hội này quan sát hóa cảnh chung quanh, tuy ngõ Phi Thiên Tân này thanh lâu đông đúc, nhưng vừa tới đây đập vào mắt đầu tiên tuyệt đối là Thần Tiên Cư ở trước mắt.
Một tòa đại lâu cao mấy tầng từ dưới đất dựng lên, bất kể khí thế hay là quy mô đều hơn xa thanh lâu khác ở xung quanh.
Tổ An chú ý thấy nó, không phải bởi vì nó rường cột chạm trổ, mỗi một chi tiết kiến trúc đều có thể được xếp vào loại di tích văn hóa ở kiếp trước; Cũng không phải bởi vì ba chữ Thần Tiên Cư rồng bay phượng múa trong bảng hiệu được treo trên cửa lớn, nhìn một cái liền biết chính là thủ bút của đại gia.
Mà là vì lúc này ở cửa đã người đông nghìn nghịt, vô số người đều điên cuồng hô tên của Thu Hồng Lệ.
Tổ An thấy mà thầm tặc lưỡi, cảnh tượng này tương tự như ngôi sao đang nổi ở kiếp trước xuất hiện trên phố xá sầm uất, huống chi Thu Hồng Lệ người ta ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, không biết những người này điên cuồng cái gì.
Chẳng lẽ bọn họ không rõ nữ thần mà mình điên cuồng mê luyến cuối cùng đều sẽ trở thành đồ chơi của cường giả ư?
Sở Hồng Tài kinh hỉ nói:
- May mà hôm nay chúng ta tới sớm, người vẫn chưa tính là nhiều.
Tổ An chớp chớp mắt, nhìn cảnh tượng đầu người lúc nhúc ở trước mặt, thầm nghĩ đại ca ngươi có phải là hiểu sai gì về câu từ không tính là nhiều này không?
Giống như là nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, Sở Ngọc Thành cười cười giải thích:
- Những cái này chỉ là xem náo nhiệt ở ngoại vi, căn bản không vào được Thần Tiên Cư, cho nên nhị ca nói cũng không tính là sai, chúng ta nên gọi là tới sớm, đợi lát nữa có thể chiếm trước vị trí tốt.
Vừa nói vừa chen vào trong đám người, hắn một thân béo núc, hình thể to hơn người thường một vòng, lúc trước ở trên đại hội gia tộc đấu pháp của hắn giống như xe tăng, hiện giờ đối mặt với những người thường này, mở đường là chuyện vặt.
Bàn tay mập mạp của Sở Ngọc Thành gạt một cái, người ở phía trước đã bị hắn đẩy cho ngã trái ngã phải.
Hành vi này của hắn tất nhiên dẫn tới những tiếng mắng chửi, chỉ có điều thấy thực lực của hắn cường hãn, ai nấy cũng chỉ dám nói cho đã miệng mà thôi.
Nhìn thấy chung quanh người đông nghìn nghịt, Tổ An đảo mắt, những cái này rõ ràng đều là điểm nộ khí, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, thế là hắn liền mở miệng ồn ào:
- Đám Loser các ngươi nhường đường đi, không vào được thì ai nấy ở đây xem náo nhiệt làm cái gì, ngược lại còn cản đường.
Cho dù trước giờ chưa từng nghe qua từ Loser này, nhưng ngôn ngữ thường thường đều là tương thông, tình cảnh này, mọi người giống như vô sự tự thông hiểu được ngữ khí trào phúng trong lời nói của hắn, ai nấy không khỏi giận dữ.
Đến từ Loser A, điểm nộ khí +99!
Đến từ Loser B, điểm nộ khí +99!
Đến từ Loser C, điểm nộ khí +99!
...
Nhìn thấy tin tức điểm nộ khí thu được, Tổ An thầm cảm thán, đúng là đáng thương, ngay cả tính danh cũng không có.
Nhìn người chung quanh tình cảm quần chúng phẫn nộ ùa tới, Sở Ngọc Thành không ngừng lau mồ hôi trên trán, hắn vốn béo nên đã hay toát mồ hôi, nhưng cũng bị người phía sau dọa cho sợ rồi.
Ngay cả Sở Hồng Tài cũng nắm chặt kiếm trong tay, tuy tu vi của bọn họ hơn xa người chung quanh, nhưng đạo lý kiến nhiều cắn chết voi này thì hắn vẫn biết, đặc biệt trong đám người còn có có không ít người tu hành.
Hai người không hẹn mà cùng mắng thầm một tiếng, đầu óc người này đúng là có bệnh, đường tỷ rốt cuộc là sao lại nhìn trúng hắn.