Lục Địa Kiện Tiên

Chương 477: Đừng nói nữa có hình ảnh rồi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi nói tới đây, hai mắt hắn sáng rực lên, hiển nhiên đã bắt đầu ảo tưởng mình chính là người may mắn được chọn đó.

Tổ An thì lập tức có phản ứng, mỉm cười bảo:

- Cũng đúng, Sơ Nhan dù sao nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi, vẫn là đi xem hoa khôi quan trọng hơn.

Trong lòng hắn thì lại lẩm bẩm, lão bà Sơ Nhan à, không phải ta muốn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, là vì để giấu diếm bệnh tình cho ngươi, lão công ta cũng chỉ có thể ra vẻ ung dung cùng bọn họ ra ngoài, ài, phải hy sinh sắc tướng để làm vui những nữ yêu tinh đó.

- A Tổ, đang nghĩ gì mà cười vui thế?

Sở Ngọc Thành vỗ vỗ vai hắn.

- Không. . . Không có gì.

Tổ An giật mình, chột dạ quan sát xung quanh, thấy không có người khác nhìn thấy, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi Sở phủ, sớm có hạ nhân chuẩn bị mấy thớt ngựa, một nhóm bọn họ đều là nam nhân, tất nhiên sẽ không ngồi xe ngựa.

Tổ An nhìn một vòng, bỗng nhiên phát hiện mình quên mất Thành Thủ Bình rồi, đang muốn đi gọi hắn, hai người còn lại sau khi biết lập tức đều biến sắc, ngăn cản:

- A Tổ, đừng nghĩ luẩn quẩn như vậy.

- Không sai, mấy chúng ta đi uống hoa tửu trau dồi tình cảm, dẫn hạ nhân theo làm gì.

Thấy hai người có phản ứng mạnh như vậy, lúc ban đầu Tổ An còn tưởng rằng bọn họ bố trí cạm bẫy gì, cần mình đi riêng, iều nghĩ đến cho dù có cạm bẫy, có thêm một Thành Thủ Bình cũng là tặng không, bọn họ không cần thiết phải kiêng kị.

Nhìn thấy ánh mắt nghĩ mà sợ của hai người, trong lòng hắn bỗng nhiên khẽ động, hiểu rồi, xem ra ở Sở gia lâu như vậy, bọn họ đều biết cái miệng rộng có tính nước tiểu đó của Thành Thủ Bình, nếu dẫn hắn tới thanh lâu, đảm bảo trong nửa ngày cả Sở gia trên dưới đều biết chuyện này.

Tuy ở vương triều Đại Chu chơi gái không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng cũng không được coi là vẻ vang, truyền tới tai gia chủ và phu nhân, trên mặt mũi cũng vẫn khó coi.

Nghĩ thông những cái này Tổ An cũng từ bỏ ý định dẫn theo Thành Thủ Bình, ba người một đường cưỡi ngựa tới Thần Tiên Cư.

- Đúng rồi, ta có chút tò mò, nghe nói Thu Hồng Lệ này bán nghệ không bán thân, là Thanh Quan Nhân?

Trên đường Tổ An không nhịn được hỏi.

- Đúng vậy, những cái này cả Minh Nguyệt Thành mọi người đều biết.

Sở Hồng Tài nói tới những cái này dường như cực kỳ kiêu ngạo.

- Không chỉ là như vậy, sự xinh đẹp của Thu cô nương đã lan xa, người của quận huyện láng giềng cũng đều mộ danh mà đến. Bởi vì nàng ta xuất phát từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cho nên mới khiến nhiều nam nhân điên cuồng như vậy.

- Thanh lâu có nhiều cô nương ôn nhu mỹ lệ, ai mà không cao sang, nhưng lại đều đổ xô tới nữ nhân mà mình không chiếm được này, các ngươi nói xem cái này có phải gọi là tiện không?

Tổ An không nhịn được mà cảm thán nói.

Sở Hồng Tài:

- ...

Sở Ngọc Thành:

- ...

Một lúc sau Sở Ngọc Thành mới cười ha ha:

- A Tổ, lời này của ngươi tuy có chút trực tiếp, nhưng đích xác là nhất châm kiến huyết, nhân tính chính là như vậy.

- Chuyện Thu Hồng Lệ đó còn là xử nữ ai có thể chứng minh được? Chẳng lẽ nàng ta nói gì mà mọi người đều tin như thế à?

Tổ An lắc đầu,

- Vẫn là không thể tưởng tượng, đã được các ngươi hình dung như tiên nữ, ở thanh lâu nhiều năm như vậy không ngờ vẫn có thể bảo trì thân thể hoàn bích.

Sở Ngọc Thành nghe trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:

- Cái này... Cũng chưa có người chứng minh.

Hắn cũng ngây đơ, loại chuyện này làm sao có thể chứng minh được, vừa chứng minh chẳng phải là sẽ lập tức sáng tỏ ngay cả?

Sở Hồng Tài ở bên cạnh thì vô cùng bất mãn:

- Tổ huynh, Thu cô nương không phải người như vậy, ngươi đừng phỏng đoán lung tung, làm nhục danh dự của nàng ta.

Đến từ Sở Hồng Tài, điểm nộ khí +168!

Danh dự?

Tổ An thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, một danh kỹ thanh lâu, danh dự ở chỗ nào?

Trong lòng hắn không cho là đúng, cười bảo:

- Cái này không phải đoán lung tung, mà là suy lý logic rất bình thường, ngươi nghĩ mà xem, nàng ta xinh đẹp như vậy, lại là nữ tử thanh lâu, khẳng định sẽ khiến đại lão các phương thèm nhỏ dãi.

- Đây là một thế giới tu hành, cường giả vi tôn, chẳng lẽ thanh lâu của bọn họ có tư cách chống cự à?

- Hoặc là quan to quý nhân nào đó bên trên có hứng thú với nàng ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì câu 'Bán nghệ không bán thân' đó của nàng ta mà bỏ qua?

Lúc ban đầu Sở Hồng Tài vẫn có chút bất mãn, đang muốn phản bác, lại nghe thấy những lý do liên tiếp này của hắn, dần dần cũng biến sắc, bởi vì những cái này đích xác là phỏng đoán hợp tình hợp lý.

Vừa nghĩ tới nữ thần thuần khiết không tỳ vết trong cảm nhận của mình mấy năm nay không biết bị bao nhiêu đại nhân vật tùy ý đè dưới người mà chơi đùa, cả người hắn lập tức khó chịu.

Chú ý thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, Sở Ngọc Thành thầm nghĩ cái miệng này của Tổ An đúng là lợi hại, vội vàng nói:

- Minh Nguyệt Thành là đất phong của Sở gia, đại bá xưa nay rất chính trực, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này; Thành chủ đại nhân xưa nay cũng lịch sự tao nhã, chắc hẳn cũng không làm ra loại chuyện làm nhục tư văn, có hai vị đại lão bọn họ làm gương tốt, người khác trong thành sao dám lỗ mãng?

Tổ An nhíu mày nói:

- Tuy là nói như vậy, nhưng luôn cảm thấy như vậy rất là khảo nghiệm vận khí, vạn nhất đụng phải một người ham mê nữ sắc mà đầu óc mê muội....

Sở Hồng Tài ở bên cạnh vội vàng ngăn hắn nói tiếp, ôm lỗ tai lắc đầu thật mạnh:

- Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta có hình ảnh rồi.

Sở Ngọc Thành cười ha ha:

- Chúng ta hôm nay là đi vui vẻ, đừng nói những chuyện sát phong cảnh như vậy, đợi lát nữa khi nhìn thấy Thu Hồng Lệ, A Tổ ngươi chắc sẽ hiểu ra thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)