Lục Địa Kiện Tiên

Chương 476: Đừng nói nữa có hình ảnh rồi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Hoa khôi Hoa khôi?

Mắt Tổ An sáng rực lên, kiếp trước xem tiểu thuyết, xem phim truyền hình cổ trang, cái gì danh kỹ thanh lâu, hoa khôi bán nghệ không bán thân là ắt không thể thiếu, hắn đương nhiên cũng thích nghe ngóng cái này.

Không ngờ ở dị thế giới này lại có thể tự mình đi thể nghiệm một phen, đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lắc đầu nói:

- Các ngươi nhìn kỹ gương mặt thuần khiết chính trực vĩ ngạn này của ta đi, ta là loại người thích tới thanh lâu sao?

Sở Ngọc Thành:

Hắn vốn đang tươi cười, mắt híp lại thành một đường lập tức trợn tròn ra.

MMP! Sao ta nhìn ngươi kiểu gì cũng thấy là người như vậy.

Ngay cả Sở Hồng Tài cao ngạo lạnh lùng ở bên cạnh cũng kinh ngạc quay đầu lại, thằng ôn trước mắt này thực sự vô sỉ tới mức vượt quá cả tưởng tượng của hắn.

Tổ An thầm cười lạnh, mình ở Sở phủ nói dài cũng không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, những ngày qua hai bên đều không có qua lại gì, kết quả đột nhiên lại chạy tới mời hắn đi đại hội hoa khôi gì đó, rất khó khiến người ta không nghi ngờ đối phương là đang đào hố chờ mình nhảy vào.

Vạn nhất vừa đáp ứng đi cùng bọn họ, sau đó bọn họ lại kéo Tần Vãn Như, Sở Sơ Nhan tới bắt gian, thế thì có mà nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Con mắt nhỏ của Sở Ngọc Thành đảo nhanh như chảo chớp, đã đoán được đại khái tâm tư của hắn, cười ha ha nói:

- A Tổ, ngươi nghĩ nhiều rồi, tới thanh lâu ở Đại Chu triều chúng ta là một chuyện rất phong nhã, chỉ cần không mang người về, cho dù đường tỷ biết cũng không sao.

Sở Hồng Tài cũng lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Không sai!

Tổ An nhìn hắn một cái, người này đúng là tiếc chữ như vàng, nhìn tướng mạo thì đẹp trai hơn ông già mắt thâm của hắn nhiều.

Sở Ngọc Thành cười ha ha:

- Vốn huynh đệ chúng ta chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua A Tổ ngươi. Ngươi đến phủ lâu như vậy, chúng ta cũng vẫn chưa làm thân, cho nên thương lượng muốn nhân cơ hội hôm nay đón gió cho ngươi. Yên tâm, tất cả phí dụng đêm nay đều để chúng ta lo, ngươi cứ chơi là được.

Tổ An lộ ra vẻ hoài nghi, hai tên này có tốt như vậy không?

Có điều nghe ngữ khí chân thành của nghe bọn họ, dường như cũng không giống làm bộ.

Chẳng lẽ là nhìn thấy ta đại phóng dị thải trong đại hội gia tộc, lại ở trong bí cảnh cứu Sở Sơ Nhan, cảm thấy vị trí của cô gia ta hơn phân nửa là đã ngồi vững rồi, cho nên mới cố ý đến nịnh bợ ta, làm dịu quan hệ?

Nhận thấy hắn đã động lòng, Sở Ngọc Thành vươn bàn tay mập mạp ra kéo hắn:

- Đi nhanh đi, bằng không đợi lát nữa mà chậm thì khẳng định là người đông nghìn nghịt, chúng ta muốn chen cũng không được đâu?

- Có khoa trương như vậy không?

Tổ An hoài nghi.

- Ngươi không biết đấy thôi.

Sở Hồng Tài vốn cao ngạo lạnh lùng ở bên cạnh bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng nói.

- Từ hai năm trước sau khi Thu Hồng Lệ tới Minh Nguyệt Thành, chính là đệ nhất hoa khôi hoàn toàn xứng đáng, không chỉ trông khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa còn thi từ ca phú không gì không giỏi, đánh đàn khiêu vũ lại kỹ kinh tứ tọa. Theo ta thấy, nếu không phải thân phận của nàng ta có hạn, danh đầu đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành này đường tỷ cũng chưa chắc có thể ngồi vững.

- Khụ khụ.

Sở Ngọc Thành ở bên cạnh vội vàng đẩy hắn một cái.

- Ngươi lỡ lời rồi, một nữ tử thanh lâu như Thu Hồng Lệ, lại há có thể đánh đồng với đường tỷ.

Sở Hồng Tài hậm hực hừ một tiếng, có điều cũng không phản bác, hiển nhiên cũng tán thành điểm này.

- Thu Hồng Lệ?

Nghe thấy cái tên quen tai này, Tổ An bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước tên gia hỏa Kỷ Đăng Đồ đó bảo mình chỉ cần lấy được quần áo lót của mấy nữ nhân sẽ đáp ứng hỗ trợ trị liệu, Thu Hồng Lệ chính là một trong số đó.

Tuy hiện tại không cần hắn trị nữa, nhưng nữ nhân mà ngay cả Kỷ Đăng Đồ cũng quyến luyến không quên như vậy, hắn cũng cảm thấy có mấy phần tò mò.

Dẫu sao bất kể là Ngọc Yên La hay là Thương Lưu Ngư, thậm chí là Tần Vãn Như, đều là đại mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một.

Ơ?

Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề:

- Thu Hồng Lệ này bao tuổi rồi?

Ngọc Yên La và Tần Vãn Như đều là nhân vật đồng lứa với Kỷ Đăng Đồ, hoa khôi này không phải cũng thế chứ?

Nghĩ đến một hoa khôi cấp a di.

Sắc mặt Tổ An lập tức cực kỳ cổ quái, chỉ có điều trong đầu hiện ra dung mạo tuyệt thế của đám người Ngọc Yên La, bỗng nhiên lại cảm thấy đã đẹp như vậy, tuổi hơi lớn một chút cũng không sao.

Huống chi đây là thế giới tu hành, sống mấy trăm tới một ngàn tuổi cũng là bình thường, hơn nữa tu vi đến cảnh giới nhất định, có thể bảo trì dung mạo không già, ảnh hưởng của tuổi tác cũng không rõ ràng như thế giới trước kia.

- Cụ thể bao nhiêu tuổi thì không ai biết, có điều từ tin tức đường nhỏ tuồn ra cho thấy, chắc xấp xỉ với đường tỷ.

Sở Hồng Tài nói tới những cái này quả thực là thuộc như lòng bàn tay, nếu không phải Sở Ngọc Thành cắt ngang, hắn thậm chí còn định phổ cập một chút tình huống fan club của Thu Hồng Lệ ở Minh Nguyệt Thành.

Tổ An thấy mà tặc lưỡi không thôi, hình tượng cao ngạo lạnh lùng lúc trước của người này triệt để sụp đổ rồi, thì ra cũng là loại fan cuồng.

Phì, fan cuồng cái gì, không phải là thèm khát vẻ đẹp và thân thể của người ta ư?

- Chúng ta xuất phát đi, những cái này để đi trên đường rồi nói, bằng không đợi lát nữa mà chậm chân thì không còn chỗ đâu.

Sở Ngọc Thành kéo một cái, vội vã đi ra ngoài.

- Đợi đã!

Tổ An có chút do dự.

- Sơ Nhan sinh bệnh, chúng ta còn ra ngoài chơi gái... Khụ khụ, ra ngoài hóng gió, liệu có tốt không.

Sở Ngọc Thành sửng sốt:

- Đường tỷ không phải chỉ có một chút bệnh vặt ư, có gì mà phải lo lắng?

- Đúng vậy.

Sở Hồng Tài ở bên cạnh phụ họa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)