Tổ An:
- ...
Dù là da mặt hắn đủ dày, lúc này cũng không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng.
Có điều chú ý thấy mặt Mị Ly hơi ửng đỏ, hắn ngược lại trở nên bình tĩnh:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ta có chút tò mò, hiện tại ngươi đã là ở trạng thái thể linh hồn, biến ảo ra xiêm y gì đó thì ta còn có thể lý giải, nhưng vì sao lại biết đỏ mặt?
Mị Ly bỗng nhiên quay đầu đi, hung hăng lườm hắn một cái:
- Có phải tên gia hỏa ngươi rất đắc ý không? Để ta cắt cái thứ hại người của ngươi, ta xem ngươi còn đắc ý được không?
Nói xong vẫy tay một cái, thanh Thái A trực tiếp bay tới, làm bộ muốn chém tới giữa hai chân hắn.
Điều này lập tức khiến Tổ An sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức bỏ chạy về trên giường, kéo chăn bọc kín người mình ba tầng trong ba tầng ngoài:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, chớ có xung động chớ có xung động, cái này liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của ngươi đó.
- Hả?
Mày liễu của Mị Ly dựng đứng lên, Thái A Kiếm lập tức hạ xuống hai phân.
Tổ An vội vàng giải thích:
- Ta là nói hạng háo sắc như ta nếu không làm được nam nhân, khẳng định sẽ cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa, nói không chừng sẽ chết đi, đến lúc đó hại tỷ tỷ ngươi thì không hay.
- Đồ háo sắc?
Mị Ly hừ một tiếng.
- Tên gia hỏa ngươi cũng tự hiểu lấy mình đấy.
Thấy nàng ta thu kiếm lại, lúc này Tổ An mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm dè bỉu, kiếm này rốt cuộc có phải của ta hay không, hiện giờ sao toàn nghe lời nàng ta vậy.
- Mặc quần áo vào, bản cung có việc muốn nói với ngươi.
Mị Ly khoanh tay mà đứng, tầm mắt không nhìn hắn nữa.
Nghe ngữ khí trịnh trọng của nàng ta, Tổ An cũng thu hồi tâm lý tinh nghịch, vội vàng cầm quần áo mặc nào, trong lúc mặc nhìn thấy mặt nàng ta đỏ ửng, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười ôn nhu.
Rất nhanh liền mặc xong quần áo, hắn vội vàng hỏi:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, chuyện gì thế.
Mị Ly xoay người lại, nhìn thấy hắn đã quần áo chỉnh tề, sắc mặt mới dịu đi mấy phần:
- Ta muốn nói vấn đề thân pháp của ngươi, lúc trước ta thấy ngươi khi khi nhau với Chương Hàm, thân phận cực kỳ quỷ mị thần kỳ, về sau khi đánh với ta, thân pháp dường như trở nên ngưng trệ hơn rất nhiều; tối hôm qua khi Thạch Nhạc Chí đó đuổi theo ngươi, tình huống như vậy lại xuất hiện một lần nữa, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Dẫu sao thân pháp thần kỳ như vậy chính là lợi khí giữ mạng, nàng ta cũng hy vọng Tổ An biết thêm những kỹ năng này.
Nói tới cái này Tổ An lại cảm thấy phiền muộn:
- Nói ra cũng lạ, bộ thân pháp này tựa hồ là chuyên môn chế tạo ra cho thái giám.
- Thái giám?
Mị Ly sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía háng hắn, thầm nghĩ người này thì liên quan gì tới thái giám.
Mặt Tổ An đỏ lên:
- Cái này, ta nói ra ngươi không được cười đâu đấy!
Mị Ly cao ngạo lạnh lùng hừ một tiếng:
- Bản cung không biết đã kiến thức qua bao nhiêu gió nổi mây phun, sao có thể bởi vì một câu tùy tiện của ngươi mà bật cười.
Đùa gì thế, Hoàng hậu của một quốc gia đều được huấn luyện từ nhỏ, mặt không biểu tình là cơ bản nhất, nếu không đối mặt với triều thần, đột nhiên cười to, vậy chẳng phải là làm mất mặt mũi hoàng gia à.
Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói chuyện Quỳ Hoa Ảo Ảnh với nàng ta, đồng thời nói chuyện lúc trước nơi đó bị phong ấn.
Mị Ly nghe mà môi hồng khẽ nhếch, ánh mắt cổ quái quét tới quét lui trên mặt và trên đùi hắn, cuối cùng thì cười ra tiếng.
Tổ An toát mồ hôi:
- Ngươi nói ngươi tuyệt đối sẽ không cười mà!
Nhìn thấy bộ dạng giống như trẻ con bị bắt nạt của hắn, nụ cười trên mặt Mị Ly càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng thậm chí cười tới run cả người.
Tổ An:
- ...
Mị Ly cố nhịn cười:
- Ngại quá, bình thường ta sẽ không cười, trừ khi không nhịn được...
Còn chưa nói hết nàng ta lại bật cười.
Tổ An thẹn quá hóa giận:
- Cười đi cười đi, ngươi cứ cười đi, cười tới chết luôn đi.
Một lúc sau, Mị Ly mới bình thường lại:
- Thật sự không ngờ tên gia hỏa ngươi còn có quá khứ bi thương như vậy.
Tổ An quay đầu đi:
- Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Mị Ly nhẹ nhàng nói:
- Đừng nhỏ mọn như vậy, nói ra thứ khiến ngươi không vui, vừa khai thông tâm lý tích tụ của ngươi, lại khiến bản cung cũng vui, nhìn thế nào cũng là có lời.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này rất có nghề giậu đổ bìm leo, nếu không phải cố kỵ không đánh lại nàng ta, lúc này khẳng định đã sớm đè nàng ta xuống đất mà tét đít rồi.
- Chẳng trách những người đó biết ngươi đưa Vô Tung Huyễn Liên cho Sở Sơ Nhan, lại có biểu cảm như vậy, thì ra đó là thuốc để ngươi giải phong.
Mị Ly vươn ngón tay thon dài ra, móng tay bên trên giống như phết nước tiên, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.
- Tên gia hỏa ngươi vì nữ nhân, đúng là hết mình.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ trên cằm truyền đến, Tổ An sửng sốt:
- Ngươi không phải là thể linh hồn ư, vì sao lại có xúc cảm?