Lục Địa Kiện Tiên

Chương 462: Ước định (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- ...

Người này thật sự khiến người ta tức giận!

Đang muốn quay đầu lại nói gì đó, bỗng nhiên tầm mắt chú ý thấy chỗ nào của thân thể hắn, lập tức giật thót, lời còn lại lập tức không nói ra được.

Tổ An không quan tâm tới nàng ta, mà là chuyên tâm xem thư Kiều Tuyết Doanh để lại, thư viết rất ngắn gọn:

- Ta đi rồi, hiện giờ đã trở mặt với Thạch gia, ta phải nhân lúc Thạch gia không kịp phản ứng, quay về xử lý tốt chuyện của tộc nhân...

- Tối hôm qua... Cám ơn ngươi, ngoài ra chuyện tối hôm qua đừng nói cho Sở tiểu thư.

- Nếu sau này ở Sở gia không vui, có thể đến kinh thành tìm ta.

...

Nhìn thấy chữ viết xinh đẹp trên thư, có mấy chữ dường như có chút lộn xộn, hiển nhiên khi nàng ta viết trong lòng cũng tràn ngập do dự.

- Không ngờ lại cứ như vậy mà đi rồi.

Tổ An nghĩ đến sự uyển chuyển động lòng người của nàng ta tối hôm qua, trong lòng cảm thấy trống vắng.

Cất thư đi, Tổ An nhìn thấy Mị Lyở bên cạnh, không nhịn được mà oán trách:

- Ngươi đã ở đây, vì sao ngày hôm qua lại không ngăn cản nàng ta một chút, tốt xấu gì cũng đánh thức ta dậy để cáo biệt chứ!

Mị Ly đáp:

- Vì sao ta phải ngăn cản nàng ta?

Tổ An:

- ...

Tỷ tỷ ngươi hỏi rất hay, rất có đạo lý, ta không ngờ lại không thể phản bác.

Ai ngờ Mị Ly lại càng nghĩ càng khó chịu:

- Ngươi có biết tối hôm qua ta làm thay ngươi bao nhiêu chuyện không!

- Ngươi làm việc cho ta?

Tổ An giật mình, thầm nghĩ với tình huống ngày hôm qua thì ngươi có thể làm chuyện gì cho ta, không thể giúp ta đẩy... Khụ khụ.

- Hừ, tối hôm qua các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, tiểu cô nương đó nhìn thì nhỏ nhắn, không ngờ thanh âm lại rất lớn, nếu không phải ta mở ra một kết giới ở chung quanh gian nhà cho ngươi, chuyện của các ngươi đã sớm bị người cả Sở phủ đều biết rồi.

Mị Ly vừa nghĩ tới mình đường đường là Hoàng hậu, lại lưu lạc thành giống như thái giám cung nữ, làm loại chuyện giải quyết hậu quả này, tâm tình liền cực kỳ buồn bực.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +627!

Tổ An cảm thấy xấu hổ, chuyện hôm qua thật sự quá nhập tâm, căn bản không ý thức được những cái này.

- Cám ơn...

Tổ An cũng không biết nên nói gì.

- Sau này đừng để ta phải làm loại chuyện chùi đít này nữa. Lần sau ta cũng sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu.

Hiện tại Mị Ly nhớ tới biểu diễn ở hiện trường cả một đêm mà vẫn canh cánh trong lòng.

Tổ An cười ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Ngươi đã tỉnh lại, vậy vì sao ngày hôm qua khi ta gặp phải nguy hiểm gọi ngươi ngươi lại không ra?

- Không phải là không chết à?

Mị Ly trợn mắt.

- Thiếu chút nữa thì chết rồi.

Tổ An nói.

- Ta đã ném ra hết con bài chưa lật, nếu không phải có Mễ lão đầu, chúng ta sợ rằng đều phải chết.

- Ngươi biết vì sao ta không ra không?

Mị Ly lãnh đạm nói.

- Bởi vì ngươi không đánh lại Thạch Nhạc Chí đó?

Tổ An hỏi dò.

Mị Ly:

- ...

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +314!

Miệng của người này thực sự... Khiến người ta một lời khó nói hết.

Hừ lạnh một tiếng, nàng ta mới tiếp tục nói:

- Chỉ là một Bát phẩm nhập môn, tất nhiên không phải đối thủ của bản cung, sở dĩ không ra, chủ yếu là không muốn ngươi bởi vì sự tồn tại của ta mà sinh ra tính ỷ lại, nếu không tương lai ngươi nghĩ có ta chống lưng cho ngươi, sẽ mạo hiểm một cách không kiêng nể gì.

- Một là sẽ gia tăng phiêu lưu tử vong, hai là một khi ngươi sinh ra tâm lý ỷ lại, ngươi vĩnh viễn không thể biến thành cường đại chân chính.

Mị Ly trầm giọng nói.

- Để ta có thể sống lâu hơn một chút, một số mạo hiểm tiền kỳ là cũng đáng, nếu những cửa ải khó khăn nho nhỏ này mà ngươi cũng không thể sống sót, vậy chẳng thà chết sớm đi cho xong, cũng tránh ta sau này phải nhọc lòng.

Trong lòng Tổ An khẽ động, một nói của đối phương giống như hồng chung vang lên trong lòng trong lòng,trong đoạn thời gian này hắn không kiêng nể gì, lớn mật cấp tiến hơn trước kia rất nhiều, quả thật chính bởi vì nghĩ đến có Mị Ly bên cạnh, biết nàng ta không thể ngồi yên nhìn mình chết đi.

Một lúc sau hắn hành lễ thật sâu với đối phương:

- Thụ giáo, sau này ta sẽ không dựa vào tỷ tỷ xuất thủ nữa, mà sẽ tận lực dựa vào năng lực của mình để giải quyết vấn đề.

- Không phải tận lực, mà là nhất định phải, sau này trừ khi là nhân vật từ tông sư trở lên ra tay với ngươi, nếu không ta quyết định sẽ không giúp đỡ, hy vọng ngươi cũng hiểu được điểm này.

Mị Ly nói xong, lại mặt không biểu tình bổ sung.

- Còn nữa, sau này khi nói chuyện với ta thì mặc quần áo vào đã, đừng có ở đó vẩy đi vẩy lại!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)