Lục Địa Kiện Tiên

Chương 458: Cao sơn ngưỡng chỉ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tổ An do dự một chút, vẫn lắc đầu nói:

- Không biết, vừa rồi ta bởi vì lo lắng cho thương thế của Sơ Nhan, đêm không thể ngủ, đi dạo xung quanh, kết quả người này bỗng nhiên nhảy vào động thủ với ta.

Sở dĩ không nói ra thân phận của Thạch Nhạc Chí, chủ yếu là không muốn cây cao đón gió, Thạch Nhạc Chí là Bát phẩm mà mọi người đều biết, nếu chết trên tay mình, đảm bảo sẽ hấp dẫn ánh mắt của tất cả thế lực trong Minh Nguyệt Thành.

Đến lúc đó tất cả mọi người đến điều tra, cả người hắn đều là miệng cũng không thể nói rõ.

Để lộ bản thân ở trước đài, thật sự không phù hợp với phong cách của hắn, cứ ở trong chỗ tối đánh lén thì tốt hơn.

Để tên gia hỏa Thạch Côn đó nghi thần nghi quỷ đi.

Tần Vãn Như ở bên cạnh nghe thấy hắn lo lắng cho an nguy của nữ nhi, thầm gật đầu, coi như ngươi vẫn còn lương tâm.

Có điều sự nghi hoặc trong lòng nàng vẫn không giảm:

- Vì sao vô duyên vô cớ lại bỗng nhiên có một người lao ra muốn giết ngươi?

Tổ An nhún vai:

- Sao ta biết được, nam nhân ưu tú giống như ta, ở đâu mà chẳng có vô số mỹ nữ ái mộ, nói không chừng nam tử đó bởi vậy mà tâm sinh oán hận, mới chạy tới tìm ta trả thù.

Tần Vãn Như:

- ...

Nhạc Sơn:

- ....

Một đám thị vệ:

- ...

Đột nhiên bọn họ minh bạch, tính tình giống như hắn, không kết thù khắp nơi mới là lạ, có người tới giết hắn không có gì kỳ quái, không ai tới giết hắn mới là lạ.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người Tổ An biết bọn họ hơn phân nửa là không tin, không khỏi thầm cảm thán nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết, rõ ràng ta nói thật các ngươi lại không tin, ta nói láo thì các ngươi ngược lại tin chắc không nghi ngờ.

Tần Vãn Như lại mở miệng nói:

- Sao ngươi biết hắn là Bát phẩm?

- Ta thấy bộ dạng hò hét trâu bò của hắn mới đoán bừa.

Tổ An chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói.

Lúc này Tần Vãn Như mới thoải mái, nếu đúng là Bát phẩm thì sao có thể bị hắn giết dễ dàng như vậy, chắc nhiều nhất là Thất phẩm, nói không chừng chỉ là Lục phẩm đỉnh phong.

Có điều bất kể là loại nào, Tổ An này cũng không thể giết được:

- Ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà giết được hắn?

- Bởi vì ta mạnh!

Tổ An xòe tay.

- Các ngươi cũng không phải chưa từng thấy tư thế oai hùng của ta trên lôi đài, ta cũng là cao thủ, muốn giết một cao thủ khác thì khó lắm ư?

Tần Vãn Như hừ một tiếng, chỉ cho rằng là hắn không muốn nói, cũng lười chẳng muốn hỏi nữa.

- Đúng rồi, nữ nhân đó vừa rồi đâu rồi?

Nghĩ đến vừa rồi thấy hắn dắt tay một nữ tử khác, sắc mặt Tần Vãn Như lập tức trầm.

- À, nữ tử đó thấy tình thế không đúng liền chạy tới bên kia rồi.

Tổ An lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.

- Ta đã nói mà, với tính tình nhân ái của ta sao lại có cừu gia tới giết ta, chắc là vì đuổi giết nữ tử đó mà đến.

- Đáng tiếc, chạy quá nhanh, không lưu lại phương danh, ta cứu tính mạng nàng ta, nàng ta có thế nào cũng phải lấy thân báo đáp mới đúng.

Đám người Nhạc Sơn nhìn hắn với hâm mộ, thầm nghĩ cô gia đúng là thần nhân, ở trước mặt nhạc mẫu không ngờ vẫn ảo tưởng nữ nhân khác lấy thân báo đáp đối với hắn.

Tần Vãn Như lại nghĩ nhầm, vừa rồi mình dường như cũng được hắn cứu, có phải người này có ám chỉ gì không?

- Phì, thách hắn cũng không dám có gan đó!

Hai má nóng lên, chung quy vẫn cảm thấy ở lại nơi này có chút không được tự nhiên, thế là vội vàng an bài thủ hạ đi kiểm tra chung quanh phủ, xem còn có cá lọt lưới hay không.

Ngoài ra phái thêm mấy tổ binh lính tuần tra ngoại vi Sở gia, để tránh lại bị người ta xông vào.

Đồng thời nàng ta triệu tập mấy phòng mấy, còn có đám tâm phúc Nhạc Sơn, Hồng Trung thảo luận chuyện đêm nay.

Rất nhanh trong sân chỉ còn lại một mình Tổ An, sau khi xác nhận bốn bề vắng lặng, hắn vội vàng đi tới bụi cỏ ôm Kiều Tuyết Doanh ra.

Hiện giờ cả người nàng ta giống như từ trong lò lửa đi ra, nóng hầm hập.

Hắn lo lắng bị người khác phát hiện, vội vàng ôm về chỗ ở của mình.

Bởi vì nguyên do phủ có trộm, mấy thị vệ lúc trước được an bài ở ngoài phòng hắn cũng bị điều đi, vừa hay tiện cho hắn hành động.

Vội vàng tìm trà lạnh cho Kiều Tuyết Doanh uống vào, đang muốn đi lấy nước chườm lạnh cho nàng ta, tay lại bị kéo lại, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Kiều Tuyết Doanh đã tỉnh lại, hai má đỏ hồng, hai mắt ngập nước, đã không còn vẻ trong suốt linh động thường ngày, mà biến thành mị nhãn như tơ:

- Đừng đi.

- Ta đi chuẩn bị nước lạnh cho ngươi, hoặc là ta trực tiếp ôm ngươi vào trong hồ tắm nước lạnh, chắc có thể giải được dược tính trong cơ thể ngươi.

Tổ An vội vàng nói.

Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:

- Thuốc người Thạch gia dùng nào có dễ giải như vậy.

- Đúng rồi, Thanh Tâm Tĩnh Khí Hoàn lần trước Tiểu Hi đưa cho ngươi còn không?

Tổ An vừa nói vừa sờ sờ trên người mình, đáng tiếc Kỷ Tiểu Hi sao lại cho hắn loại thuốc này.

- Không.

Kiều Tuyết Doanh khẽ lắc đầu, đồng thời một mực nhìn hắn.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tổ An nhíu mày nói.

- Hay là ta cõng ngươi đi tìm Kỷ Tiểu Hi nhé.

- Ngốc tử, ngươi là thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?

Thanh âm thường ngày mỏ nhọn răng sắc của Kiều Tuyết Doanh lúc này lại thanh thúy dễ nghe như châu rơi khay ngọc, hiện giờ trên giọng nói giống như phết thêm đường, nghe ngọt lịm động lòng người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)