Lục Địa Kiện Tiên

Chương 456: Lục mạch thần kiếm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Lão đầu chết tiệt, cút ngay đi, ta có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái.

Mễ lão đầu thở dài một hơi:

- Không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, thế giới tu hành lại có nhiều kẻ ếch ngồi đáy giếng như vậy, chỉ là một Bát phẩm không ngờ cũng dám không coi ai ra gì như vậy.

- Sao ngươi biết...

Trong lòng Thạch Nhạc Chí giật thót, không dám khinh thị hoa nông nhìn thì bình thường trước mắt này nữa.

Hắn lại dùng khí cơ xem xét đối phương một phen, đáng tiếc vẫn không có được kết quả gì, như vậy chỉ có ba loại khả năng, hoặc tu vi của đối phương hơn xa hắn; Hoặc đích xác chỉ là người thường; Hoặc trên người hắn có pháp bảo có thể che giấu khí cơ.

Thạch Nhạc Chí nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cuối cùng là lớn nhất, dẫu sao sự bình tĩnh mà đối phương thể hiện ra và lập tức nhìn ra tu vi của mình cũng không quá giống một người bình thường.

Tu vi của đối phương hơn xa hắn, điều này là không thể!

Từ Lúc nào Bát phẩm lại không đáng tiền như vậy?

Toàn bộ Minh Nguyệt Thành người hơn được hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả đấu với đệ nhất cao thủ Sở Trung Thiên, hắn cũng tự thấy có sức đánh một trận, lão già trước mắt này không thể có tu vi còn cao hơn cả Sở Trung Thiên chứ? Nếu không vì sao lại cam nguyện ở Sở phủ làm hoa nông?

Thế giới này nào có nhiều cao thủ lánh đời như vậy, người tu hành cần đại lượng tài nguyên chống đỡ, cho nên tu vi càng cao, thường thường thân phận địa vị cũng lại càng cao, những người ẩn cư không có tiếng tăm gì đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác vượt qua.

Nghĩ thông tất cả những lớn, Thạch Nhạc Chí lập tức cảm thấy thản nhiên, hắn có gì mà phải sợ, người này có cao giỏi tới mấy cũng không thể miểu sát ta được?

- Đúng là lớn tuổi rồi hay nghi thần nghi quỷ, lão phu cũng lười chẳng muốn nhiều lời với các ngươi.

Thanh âm của thị vệ Sở gia Càng lúc càng gần, Thạch Nhạc Chí biết không thể chậm trễ được nữa.

Thế là hắn vừa dứt lời, cả người giống như đại bàng tung cánh, một cỗ khí thế vô cùng dồi dào lập tức tỏa ra, chung quanh vô số cành cây trực tiếp bị bẻ gẫy, những cỏ nhỏ giống như bị một đôi bàn tay vô hình ép cho nằm rạp xuống đất, về phần những đóa hoa vốn nở rộ ở ven đường thì nháy mắt biến thành bột mịn.

Nhìn thấy thảm trạng của những đóa hoa mà mình tỉ mỉ chiếu cố, trên gương mặt khô quắt của khô quắt hơi run run:

- Vốn vẫn có chút do dự có nên xuất thủ hay không, nhưng hiện tại. . . Ngươi đi chết đi.

Nghe thấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương, Thạch Nhạc Chí thầm cười lạnh, cũng không biết đám gia hỏa này lấy đâu ra tự tin như vậy, ai nấy đều mặt dầy giống như cao thủ nhất đẳng.

Hắn xuất thủ không hề lưu tình, tính trực tiếp đánh cho lão đầu này ra bã, sau đó dư lực thuận thế có thể đoạn tứ chi của Tổ An.

Đến lúc đó xách Tổ An giống như xách chó chết trở về, khi công tử hưởng dụng Kiều Tuyết Doanh, mình lại khiến Tổ An này hối hận vì đã sống trên đời.

Bỗng nhiên trong lòng hắn nổi lên báo động, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, giống như mỗi một tế bào đều đang cảnh báo cho hắn một sự nguy hiểm cực độ, trong lòng hắn hoảng hốt, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu.

Vì sao mình lại có cảm giác nguy hiểm?

Hắn thuận thế nhìn quét một vòng, không có gì dị thường, người của Sở gia trong một chốc một lát vẫn chưa thể đuổi đến kịp, tên gia hỏa Tổ An đó cũng đang ở đây, hoa nông. . .

Ơ, hoa nông đâu rồi?

Đúng lúc này, sau đầu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm âm lãnh:

- Đã nhìn thấy ta rồi, há có thể để cho ngươi trở về!

Thạch Nhạc Chí còn chưa kịp có phản ứng, sau đầu truyền đến một trận đau đớn, hắn bỗng nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ tới gì đó:

- Thân pháp này tốc độ này, ngươi là... Năm đó...

Chỉ tiếc hắn còn chưa nói hết, cả người đã rơi vào hắc ám vô tận, thân thể giống như cây không rễ, nặng nề ngã xuống đất.

Tổ An ở bên cạnh thấy mà trợn mắt há hốc mồm:

- Sặc, ta biết ngài lợi hại, nhưng đây là cao thủ Bát phẩm, nói miểu sát là miểu sát, không khỏi quá... Quá...

Hắn quá cả nửa ngày, thật sự không tìm thấy bất kỳ từ ngữ gì để biểu đạt tâm tình lúc này.

Mễ lão đầu thản nhiên nhìn hắn một cái:

- Nơi này giao cho ngươi, nên nói với người Sở gia thế nào thì tự nghĩ đi, nếu còn tiết lộ thân phận của ta, ngươi cũng có thể đi theo hắn.

Nói xong mũi chân điểm một cái, cả người liền biến mất trong bầu trời đêm.

Tổ An biết hắn là không muốn ở lại nơi này, để tránh bị người Sở gia nhận thấy gì đó.

Nghĩ đến sự lạnh lùng trong câu nói trước khi hắn rời đi, Tổ An không nhịn được mà rùng mình, hắn biết đối phương tuyệt đối không nói đùa.

Xem ra thân phận của hắn rất có bí ẩn.

Lúc này Tổ An không kịp nghĩ kỹ, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của hộ vệ Sở gia từ cách đó không xa truyền đến.

Hắn vội vàng giấu Kiều Tuyết Doanh vào trong một bụi hoa rậm ở bên cạnh, dẫu sao hiện giờ thân phận của nàng ta là phản đồ Sở gia, nếu bị người Sở gia phát hiện, tuyệt đối là không hay.

Không lâu sau, Tần Vãn Như dẫn theo Nhạc Sơn cùng với một đám thị vệ tinh nhuệ chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trong sân thì đều dừng chân, đều trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Tổ An đứng đội diện Thạch Nhạc Chí, ngón tay dí vào đầu Thạch Nhạc Chí, quyền đầu của Thạch Nhạc Chí thì đặt ở trước ngực Tổ An.

- Tiểu An, ngươi. . . Ngươi không sao chứ?

Thanh âm của Tần Vãn Như có chút run rẩy, trong lòng lại lạnh toát, vừa rồi tu vi của người áo đen này cao tới thế nào, nàng ta đã tự thể nghiệm, bị một quyền của hắn đánh trúng ngực, Tổ An làm sao còn mạng.

Nghĩ đến đối phương vừa rồi là vì cứu mình mà cố ý dẫn dắt người áo đen rời đi, trong lòng nàng ta rất đau xót, nghĩ đến mình trước giờ luôn nghiêm khắc với hắn như vậy, kết quả vào thời điểm nguy cấp hắn không ngờ lại vẫn muốn cứu mình.

Hắn cứ như vậy mà chết, sau này biết ăn nói thế nào với hai nữ nhi vsg phu quân đây!

- Tiểu An, ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi! Người đâu, loạn đao chém chết tên tặc tử này!

Tần Vãn Như mắt phượng hàm sát, coi Sở gia là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Bát phẩm thì sao, vẫn phải bỏ mạng lại nơi này!

Thị vệ khác đều dạ một tiếng, đang muốn xông lên, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc:

- Ài, ta một mực muốn khiêm tốn, đáng tiếc ngươi lại cứ bức ta, ta chỉ có thể sử ra Lục Mạch Thần Kiếm. Bỏ lại tính mạng một cách vô ích, việc gì phải khổ thế!

Ngón tay Tổ An nhẹ nhàng điểm một cái, Thạch Nhạc Chí đã chết từ trước lại mềm oặt ngã xuống trong ánh mắt bất khả tư nghị của một đám người chung quanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)