- Nhất định là có biện pháp, nhất định có!
Tổ An không ngừng an ủi nàng ta, giống như cũng đang an ủi bản thân mình.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh đã triệt để hôn mê, chỉ có điều tay vẫn túm chặt ngực áo của hắn, giống như chỉ có như vậy, mới có thể yên tâm mà ngất đi.
Mỗi lần Tổ An cảm thấy Thạch Nhạc Chí sắp đuổi tới gần, hắn liền trực tiếp thốt ra một câu "Ngươi nhìn cái gì?"
Thạch Nhạc Chí không thể không bị ép phải trả lời "Nhìn ngươi thì sao".
Hắn liền lợi dụng khoảng cách này để kéo giãn cự ly, có điều thứ này chỉ xuất kỳ bất ý nhất lúc ban đầu, sau mấy lần Thạch Nhạc Chí cũng có chuẩn bị, ảnh hưởng phải chịu cực kỳ bé nhỏ.
Cuối cùng Tổ An chạy vào một viện tử hẻo lánh, thở hổn hển ngừng lại.
Thạch Nhạc Chí cũng ngừng lại ở ngoài mấy trượng, vừa chậm rãi bước về phía hắn, vừa cười lạnh nói:
- Chạy đi, sao không chạynữa đi?
Thủ đoạn loạn thất bát tao của Đối phương khiến hắn cũng có chút kiêng kị, cho nên không trực tiếp tiến lên, mà là trước tiên vươn khí cơ ra bốn phía dò xét xung quanh một chút, không phát hiện bất kỳ cạm bẫy hoặc là người tu hành nào khác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thầm cười tự giễu, nghĩ mình đúng là bị người này khiến cho có chút thần hồn nát thần tính, thủ đoạn của hắn có nhiều tới mấy, tu vi cũng chỉ là Tam phẩm có thể gây ra được sóng gió gì chứ.
Trên mặt Tổ An lại lộ ra nụ cười thần bí:
- Vừa rồi sở dĩ ta chạy, là để chọn nơi táng thân u tĩnh cho ngươi, hiện giờ bốn bề vắng lặng, địa điểm cũng chọn xong rồi, tất nhiên không cần chạy nữa.
- Nơi này chim hót hoa nở, gió mát hây hây, là nơi phong thuỷ bảo địa để chôn người, ngươi nên cám ơn ta mới phải.
Thạch Nhạc Chí:
- ...
Hắn không biết là mình nghe lầm hay là người này não tàn, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà nói những cái này.
Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +666!
- Ngươi cho rằng ta còn có thể mắc mưu sao?
Thạch Nhạc Chí lạnh lùng nói, vừa rồi bị tên này phô trương thanh thế hù dọa, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy mất mặt, cùng một sai lầm há có thể phạm phải lần thứ hai.
Vào lúc này, một thân ảnh run rẩy từ nhà gỗ nhỏ bên cạnh đi ra:
- Phát sinh chuyện gì vậy, sao ồn ào thế?
Thạch Nhạc Chí nhướng mày, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một hoa nông tuổi già sức yếu đứng đó, bên hông còn đeo một cái cuốc nhỏ, cả người khô quắt giống như da cây quýt bị gió thổi khô.
Chuyện gì vậy, vừa rồi rõ ràng hắn đã điều tra phạm vi mấy chục trượng, không thấy có người khác mà.
Có điều trên người đối phương không có lấy một chút dao động nguyên khí, rất nhanh hắn liền yên lòng, chỉ là một lão đầu tử bình thường mà thôi.
Thế là hắn trực tiếp không đếm xỉa tới đối phương, mà là nhìn về phía Tổ An, cười lạnh nói:
- Ngươi làm như vậy chỉ là kéo theo một người chết cùng thôi.
Tổ An thì vội vàng trốn tới phía sau hoa nông đó:
- Tiền bối, người này không chỉ muốn giết ta, còn không coi ngươi ra gì.
Hoa nông này tất nhiên chính là Mễ lão đầu, vừa rồi hắn liều mạng chạy, không phải không có mục đích, mà là trực tiếp chạy tới chỗ ở của Mễ lão đầu, tên gia hỏa Mị Ly đó không đáng tin cậy, hiện tại toàn bộ Sở phủ, người có thể cứu mình có lẽ chỉ có hắn.
- Biện pháp châm ngòi ly gián của ngươi không cao minh.
Mễ lão đầu nhướng mày, hiển nhiên khá là bất mãn đối với hành vi hắn dẫn người đến chỗ của mình.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Hắn đích xác không để tiền bối vào mắt mà.
Nghe thấy đối thoại của hai người, Thạch Nhạc Chí cả kinh, lại không nhịn được mà nhìn Mễ lão đầu một cái, nhưng thân thể giống như gió thổi cũng ngã của đối phương nhìn thế nào cũng không thấy có dấu vết tu hành?
Một lúc sau mới có phản ứng, cười lạnh nói:
- Lại muốn ở đây phô trương thanh thế, chờ viện binh tới à.
Hắn đã nghe thấy xa xa trong Sở phủ có tiếng người ồn ào, hiển nhiên lực lượng phòng vệ của Sở phủ đang thức tỉnh, hắn không muốn xung đột chính diện với Sở gia, định tốc chiến tốc thắng, lập tức mang Tổ An và Kiều Tuyết Doanh ra khỏi nơi này.
Về phần lão hoa nông đó, thuận tay diệt luôn là được, con kiến như vậy sống trên đời cũng là lãng phí lương thực.
Mễ lão đầu lại căn bản không quan tâm tới hắn, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử trong lòng Tổ An:
- Nàng ta là ai? Ơ, Tuyết Nhi à?
Ở Sở gia nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên nhận ra Tuyết Nhi.
Tổ An vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, người này xông tới cướp phủ bắt nữ quyến, ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, thế là hắn cũng muốn giết ta.
- Tuyết Nhi không phải đã phản ra khỏi Sở gia rồi sao.
Mễ lão đầu hừ một tiếng, trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tổ An ngượng ngùng đáp:
- Đối phương là người của Thạch gia, phụng mệnh đến đuổi giết chúng ta.
Hắn không dám nói đối phương là tới bắt Tuyết Nhi, lo lắng Mễ lão đầu sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng mình thân là một nửa đồ đệ của hắn, chắc hắn không thể không quản chứ.
- Thạch gia.
Ánh mắt Mễ lão đầu nhíu lại, như hiểu ra gì đó.
- Các ngươi kẻ xướng người hoạ xong chưa?