Lục Địa Kiện Tiên

Chương 447: Muốn không giả cũng khó (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sở Hoàn Chiêu lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nói:

- Cái này... Bởi vì bất kể ta nói thế nào mẫu thân cũng không cho tỷ phu tới cứu ngươi, cho nên ta liền. . . Ta đánh thuốc mê nàng ta.

- Đánh thuốc mê?

Sở Sơ Nhan lập tức ngồi ngay ngắn lại, ho khan kịch liệt.

Sở Hoàn Chiêu cũng rất ủy khuất:

- Ta còn có thể làm gì nữa chứ, nàng ta có thế nào cũng không nghe khuyên bảo.

Sở Sơ Nhan:

- ..

Nàng ta nhìn muội muội với vẻ đầy phức tạp:

- Vì sao ngươi lại tin tưởng hắn có thể cứu ta, thậm chí không tiếc... Mẹ ruột.

Sở Hoàn Chiêu cắn cắn môi:

- Ta thấy đám người các ngươi đều hiểu lầm hắn, ta tin hắn nói có biện pháp cứu ngươi thì tất nhiên là có biện pháp, ngươi cũng phải tin tưởng hắn.

Trong lòng Tổ An rất cảm động, tiểu di tử quả nhiên là tri kỷ, có ngươi ở đây, Sở gia này mới lộ ra còn cô quạnh như vậy nữa.

Nhìn thấy bộ dạng kích động của muội muội, Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:

- Hắn chắc có biện pháp... Có điều các ngươi đỡ mẹ tới giường bên kia nằm đi, đẻ nàng ta nằm như vậy còn ra thể thống gì.

Sở Hoàn Chiêu đẩy Tổ An:

- Tỷ phu, giao cho ngươi.

Thân thể nàng ta nhỏ thó, đi bế Tần Vãn Như không nổi.

Tổ An vốn định nói không thích hợp, nhưng thấy Sở Sơ Nhan cũng không có ý kiến gì, hai tỷ muội ở đó không biết nói thầm cái gì.

Hắn đành phải đỡ Tần Vãn Như nằm ngất cạnh giường dậy, một tay vòng qua thân thể nàng ta, một tay nâng chân nàng ta rồi ôm lên.

Bởi vì không có ý thức, khó bế hơn bế người tỉnh táo rất nhiều, có điều đây là đó là một thế giới tu hành, hiện giờ khí lực của Tổ An lại hơn xa người thường, chút khó khăn này có thể coi như không có.

Thường ngày thì không biết, lần này tiếp xúc gần mới phát hiện thân thể của Tần Vãn Như không ngờ lại thành thục đẫy đà như vậy, vào tay mềm tới bất khả tư nghị, trên người truyền đến mùi nước hoa hồng nồng đậm.

Tổ An nhớ mang máng kiếp trước từng đọc một số nghiên cứu trên mạng, hình như có nói nữ nhân thích nước hoa mùi hoa hồng, mùi càng nồng thì nhu cầu càng cao.

Không khỏi thầm dè bỉu, chẳng trách thường xuyên nhìn thấy mắt Sở Trung Thiên như gấu mèo, bộ dạng chột dạ, có một lão bà như vậy muốn không mệt cũng khó.

Chỉ có điều thân phận của đối phương khiến hắn căn bản không thể có ý tưởng khác, ôm nàng ta đi đến giường mềm ở bên cạnh, trên đường hắn thậm chí muốn trực tiếp ném nàng ta xuống sàn nhà lạnh như băng, để trút giận thường ngày bị nàng ta bắt nạt.

Chỉ có điều quay đầu nhìn tỷ muội Sở Sơ Nhan, chung quy cũng không tiện xuống tay.

Thuận tay ném nàng ta tới giường mềm ở bên cạnh, liền không nhìn nữa, quay về trong phòng trong.

- Tỷ phu, ngươi rốt cuộc định trị thế nào?

Sở Hoàn Chiêu vội vàng hỏi.

Tổ An đang định lên tiếng, bỗng nhiên ý thức được gì đó, ngượng ngùng cười nói:

- Cái này... Ta cần thương lượng riêng với tỷ tỷ ngươi.

Sở Hoàn Chiêu sửng sốt, cuối cùng cũng có phản ứng:

- Hay quá, tên gia hỏa ngươi không ngờ lại qua cầu rút ván! Ta giúp ngươi mà kết quả ngươi lại đẩy ta đi!

Tổ An xấu hổ nói:

- Không phải ta muốn đẩy đi, là có một số việc tỷ tỷ ngươi có thể không muốn để người khác biết.

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh giật thót, giống như ý thức được gì đó, trong ánh mắt có thêm một chút xấu hổ, cũng mở miệng nói:

- Tiểu Chiêu, ngươi ra ngoài canh giúp tỷ tỷ đi, vạn nhất có người tới cũng tiện nhắc nhở chúng ta một tiếng.

Thấy nàng ta vẫn có chút không tình nguyện, lại bổ sung:

- Vạn nhất phụ thân vừa hay trở lại, nhìn thấy ngươi đánh ngất mẫu thân thì sao.

Làm nhiều năm như vậy nhiều năm như vậy, sớm đã nắm rất chuẩn tâm tư của muội muội.

- Hắn tới quận bên cạnh, làm sao về nhanh thế được.

Sở Hoàn Chiêu lẩm bẩm một tiếng, có điều đích xác vẫn lo lắng phụ thân về trước, thế là liền chạy ra bên ngoài trông chừng.

Nhìn thấy muội muội đi rồi, lúc này Sở Sơ Nhan mới nhìn về phía Tổ An:

- Nói đi, ngươi tính cứu ta thế nào.

Tổ An nhìn đôi mắt mỹ lệ của nàng ta:

- Kỳ thật ngươi cũng biết rồi mà.

Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng, ánh mắt cũng trốn tránh:

- Không được, tuyệt đối không được!

- Vì sao không được, dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu tiên...

Tổ An có chút u oán nói.

Sở Sơ Nhan quay mặt đi, từ phía sau thấy rõ cổ nàng ta đã đỏ bừng:

- Tóm lại chính là không được, lần này khác với lần trước, lần trước ta không thể phản kháng, cả người không thể động đậy, hiện tại nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta. . . Ta sẽ giết ngươi!

Tuy nàng ta bị hàn khí xâm nhập ngũ tạng lục phủ, cả người yếu ớt, nhưng một thân tu vi vẫn còn, dù sao cũng là cao thủ tiếp cận Thất phẩm, cho dù nháy mắt bùng nổ một chút cũng đủ để giết chết hắn.

Đương nhiên nếu tùy tiện sử dụng nguyên lực, thương thế của nàng ta sẽ nặng thêm, đi tới chung điểm của sinh mệnh nhanh hơn.

- Ngươi ghét ta như vậy à?

Tổ An cũng nhíu mày.

- Không phải là ghét, mà là. . . Mà là. . . Chưa chuẩn bị xong...

Trong lòng Sở Sơ Nhan hoảng loạn, không biết nên giải thích như thế nào.

- Nói chung chính là không được.

Tổ An biết nếu lần này lại dám giống như trong địa cung, nàng ta hơn phân nửa sẽ trở mặt với mình.

Có điều lúc ban đầu hắn cũng không định dùng loại biện pháp này để cứu nàng ta:

- Cũng được, chỗ ta còn có một biện pháp khác, nếu ngươi vẫn không muốn thì ta cũng đành chịu.

- Biện pháp gì?

Sở Sơ Nhan vội vàng truy hỏi, thầm nghĩ chỉ cần không làm chuyện xấu hổ như lúc ở địa cung là được.

Tổ An lấy ra một cây ngân châm hàn quang lấp lánh:

- Châm cứu, ta dùng thủ pháp đặc thù đâm vào huyệt vị trên người ngươi, phóng thích hàn khí trong cơ thể ra từng chút một.

Sở Sơ Nhan hoài nghi:

- Nếu thực sự đơn giản như vậy, Bao đại phu không thể không biết.

- Không sai, trên đời này chỉ có ta mới làm được, đổi lại thành người khác thì không phải là đang cứu ngươi, mà là đang hại ngươi.

Tổ An đáp.

- Vì sao?

Đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan hơi nhíu lại, hiển nhiên có chút khó hiểu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)